Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 46: Lũ ti tiện ngu si




“A, người tốt ca ca, thì ra ngươi ở đây!”
Ngay khi Lục Viêm đang vui vẻ sờ soạng từng tấc da thịt trên người thiếu nữ bên cạnh thì một âm thanh non nớt vang lớn.
Tiêu Tuyết Mai lập tức giật mình, khi thấy rõ người đến là ai thì liền hoảng sợ, vốn cả người gần nằm trong ngực của Lục Viêm cũng bật ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, cúi đầu xuống không cho đối phương phát hiện nàng.
Xoay đầu nhìn ra ngoài, Lục Viêm lập tức bực mình, không ngờ tiểu tử này lại tới phá đám:
“Tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu tử phá đám này không ai khác chính là Tiêu Lâm Vũ. Sau khi đi tìm một hồi thật lâu, cuối cùng cũng tìm được Lục Viêm ở đây, nó lúc này cũng không để ý tới Tiêu Tuyết Mai mà nhìn Lục Viêm nói:
“À, hôm nay có người tới nhà chơi, gia gia muốn ca ca gặp những người kia, nghe nói những người đó vô cùng lợi hại. Đi nhanh a, đệ còn chưa ăn cơm đã bị gia gia kêu đi tìm ca ca, thật sự là...”
Lục Viêm khi nghe xong tiểu Vũ nói hắn lại nghi hoặc:
“Những người kia muốn gặp ta làm gì. Ta thì có liên quan gì những người kia?”
“Không biết, nhưng mà hình như liên quan đến tỷ tỷ, đệ nghe thấy bọn họ nói muốn đưa chúng ta đi tới nơi khác”
Tiểu Vũ dáng vẻ như đang nhớ lại, nói.
Tiêu Tuyết Mai ngay lập tức kinh ngạc, vốn muốn lên tiếng hỏi nhưng lại sợ bị tiểu Vũ phát hiện nên chỉ có thể áp chế nghi hoặc trong lòng xuống.
“Sao lại thế?”
Lục Viêm liên tiếng, hắn không rõ tại sao lại phải chuyển đi chỗ khác, chưa nói đến nơi này phong cảnh đẹp, mà hắn còn không muốn đang lúc sắp ăn được Tiêu Tuyết Mai lại để con mồi chạy thoát.
“Đệ không biết, bọn họ nói sẽ đưa tỷ tỷ đến một nơi gì gì đấy để tu luyện...”
Tiểu Vũ nói.
Thế này chẳng phải sẽ mất đi cơ hội song phi sao? Lục Viêm thầm kêu không tốt, trong đầu lóe qua ngàn vạn suy nghĩ, nhất thời hai mắt sáng lên, chỉ cần không cho bọn họ chuyển đi, chẳng phải là được sao?
“Được rồi, đệ về trước đi, lát nữa ta sẽ về!”
Lục Viêm lên tiếng.
“Vậy đệ về trước...”
Đợi tiểu Vũ quay người rời đi, hắn mới nhìn sang Tiêu Tuyết Mai, thấy nàng đang trầm ngâm, hắn nói:
“Nàng muốn cùng ta đi chứ? Dù sao nàng cũng là cô cô Ngọc Sương, coi như là đi thăm nàng đi...”
“A!”
Tiêu Tuyết Mai bỗng thốt lên, biết mình thất thố, nàng lại cúi đầu xuống, nói với giọng lí nhí:
]
“Không... không cần.”
Lục Viêm không rõ ràng lắm phản ứng của Tiêu Tuyết Mai, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ gật đầu:
“Cũng được, vậy đợi ta trở về một lát, sau đó lại đi tìm nàng vậy?”
“À, ừ...”
Thiếu nữ tâm tình có chút không rõ lên tiếng đáp ứng.
Thấy nàng nói vậy hắn cũng chậm rãi đứng dậy, sau đó hướng chỗ Tiêu Ngọc Sương mà đi. Tiêu Tuyết Mai thì đứng ở đó thất thần, không biết bao lâu, nước mặt rơi lên cỏ xanh...
Bên trong đại sảnh, nơi này thường này chỉ có Tiêu Lâm Vũ dẫn bằng hữu quậy phá, lúc này lại có không ít người đang ngồi ở đó.
Những người này đương nhiên có gia gia của Tiêu Ngọc Sương, cũng là chủ nhà Tiêu Chiến, sau lưng Tiêu Chiến chính là Tiêu Ngọc Sương.
Còn ngồi đối diện với Tiêu Chiến là ba người, một trung niên và hai thanh niên, những người này tản ra khí tức mạnh mẽ.
Ngay khi ba người đang nói chuyện gì đó, cánh cửa đại sảnh khẽ mở ra, Lục Viêm đi vào, ánh mắt không chút để ý đám người này mà nhìn qua Tiêu Ngọc Sương khẽ cười, sau đó tùy ý chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Sương hơi đổi, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ đành trừng mắt hắn một cái.
Ba người kia cũng nhìn Lục Viêm một cái, nhưng thấy thiếu niên này chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, lại không có lễ phép như vậy thì hừ một tiếng, một thanh niên lạnh lùng lên tiếng:
“Tiểu tử này là ai, rõ ràng không có phép tắc như vậy. Thấy trưởng bối không chào, thật sự không ra gì!”
“Trần sư đệ, được rồi, so đo với hạng người như vậy làm gì. Cũng chỉ là một tên ăn bám mà thôi.”
Thanh niên khác lại lạnh nhạt nói, chẳng qua ánh mắt lại lóe lên tia khinh miệt.
Đương nhiên, Lục Viêm cũng phát hiện ra tia khinh miệt trong mắt hắn, chẳng qua là không chút quan tâm. Ai lại đi quan tâm một con kiến chứ?
Tiêu Chiến có phần tức giận, cũng vô cùng khó hiểu, tiểu tử Lục Viêm này trước nay luôn ngoan ngoãn biết điều, tại sao lúc này lại không phép tắc trước mặt trưởng bối như vậy.
Lão tất nhiên không biết Lục Viêm tỏ ra ngoan ngoãn như vậy chỉ để lão không bài xích mình cùng Tiêu Ngọc Sương, nếu lão biết, có khi liều mạng với Lục Viêm.
Trung niên thì không có liên tiếng nói gì, chỉ hướng Tiêu Chiến nói:
“Thế nào, Chiến huynh đã quyết định xong chưa?”
Mọi người lập tức dời ánh mắt tới Tiêu Chiến, còn hai thanh niên kia thì thầm khinh thường bĩu môi. Trong suy nghĩ của bọn hắn, Tiêu Chiến chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao chỉ cần Tiêu Ngọc Sương được Thiết Lang thế gia thu làm đệ tử thì bọn hắn coi như là một bước lên trời rồi.
Tiêu Chiến cũng không do dự nhiều, đây quả thật là cơ hội tốt, lão gật đầu, nhưng vừa chuẩn bị lên tiếng thì đã bị một âm thanh cắt ngang:
“Không cần phải quyết định, chúng ta không đi.”
“Ngươi!”
Người lên tiếng quát không phải là đám người kia, mà là Tiêu Chiến, lão lúc này quả thật đã tức giận.
“Chỗ kia có gì tốt mà tu luyện, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể khiến Ngọc Sương trở thành thần tiên”
Lục Viêm bĩu môi nói ra.
“Im miệng cho ta!”
Lão vô cùng hối hận tại sao lại kêu tiểu tử này tới đây. Lão trước nay vẫn luôn muốn tìm một chỗ dựa tốt, cũng không phải cho lão, mà là cho hai đứa cháu này của lão.
Nay người của Thiết Lang thế gia muốn bọn hắn chuyển tới Thiết Lang thế gia, tất nhiên là mong còn không được.
Phải biết, vì hai đứa cháu này, lão có thể làm tất cả. Thế nhưng ngay lúc sắp đạt được ý nguyện, tiểu tử này lại phá đám, thật sự là tức chết.
Lục Viêm thì lười để ý đến lão, nếu không phải lão là gia gia của Tiêu Ngọc Sương, hắn đã một vỗ cho lão đi đời nhà mà rồi.
Hai thanh niên cũng tức giận, đang định lên tiếng thì thấy gã trung niên phất tay, sau đó nhìn Tiêu Ngọc Sương nói:
“Ngươi vẫn là tự quyết định đi. Bởi vì bản thân ngươi có thể chất đặc biệt, rất thích hợp với công pháp tu luyện của Thiết Lang thế gia, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, trong vòng mười năm, ngươi sẽ trở thành Hoàng Kim cường giả, thậm chí hơn. Suy nghĩ cho kỹ.”
Tiêu Chiến nghe vậy thì hiểu rõ, lúc đầu những người này tới muốn đưa nàng đi tu luyện, nhưng vẫn không nói rõ tại sao lại chọn Tiêu Ngọc Sương, thì ra Tiêu Ngọc Sương còn có thể chất đặc biệt, tương lai có thể trở thành Hoàng Kim cường giả.
Trước đây lão cũng là Hoàng Kim cường giả, nên cũng biết muốn thành Hoàng Kim cường giả không phải dễ dàng. Lão trước dùng cả hai mươi mấy năm mới được, nên nghe thấy Tiêu Ngọc Sương trong mười năm có thể thành Hoàng Kim cường giả cũng khác giật mình.
Mà Tiêu Ngọc Sương cũng tương tự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lắc đầu, trước đó Lục Viêm đã nói qua cho nàng biết, thể chất của nàng là Âm Nguyệt Thể trời sinh, nếu có công pháp tu luyện thích hợp thì trở thành Truyền Kỳ cường giả cũng là bình thường.
Lúc đầu nghe Lục Viêm nói thế nàng cũng không tin, nhưng tiếp xúc dần với hắn, thấy được Lục Viêm thể hiện ra thực lực khủng bố kia, nàng liền biết đó không phải là giả.
Mà lúc này nghe đối phương nói nàng trong mười năm có thể trở thành Hoàng Kim cường giả, đã thế còn rất trịnh trọng nói ra, nàng rất muốn cười vào mặt gã này.
“Không cần...”
Nàng liền lắc đầu nói.
Tiêu Chiến cùng gã trung niên khá bất ngờ về quyết định này. Tiêu Chiến thì thở một hơi dài, vừa có chút tiếc nuối vừa như là thở phào nhẹ nhõm. Còn gã trung niên thì sắc mặt âm trầm, ánh mắt lóe lên quang mang khác thường.
Thanh niên được gọi là Trần sư đệ hừ lạnh:
“Hừ, thật sự không biết điều, có thể tới Thiết Lang thế gia tu luyện chính là phúc mà còn không biết hưởng, một lũ ti tiện ngu si.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.