Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 18: Độc giác lôi lang




“Linh hồn lực của hắn bao nhiêu?”
Nghe đám lão giả lên tiếng hỏi, Diệp Thắng cưới lớn rồi ngừng lại, mặt mày vui vẻ lên tiếng: “Ta đã hứa với hắn là sẽ giữ bí mật về nó, ta cũng không thể làm kẻ đến cả một chữ tín cũng không có được...”
Không đợi bọn hắn lên tiếng, Diệp Thắng lại nói: “Bất quá, các ngươi chỉ cần biết, Thánh Lan học viên lại xuất một quái vật kinh khủng, Quang Huy chi thành tương lai sẽ có thêm một Truyền Kỳ Yêu Linh sư”
Nghe vậy, những lão giả này cũng vui mừng, Quang Huy chi thành quanh năm bị yêu thú nhìm chằm chằm, lại bị người của Hắc Ám công hội soi như sói thèm thịt, vô cùng nguy nan.
Nếu như xuất hiện một Truyền Kỳ Yêu Linh sư, vậy Quang Huy chi thành sẽ có hai vị Truyền Kỳ Yêu Linh sư, như vậy thì lại thêm một phần an toàn.
“Kẻ này... tâm tính thế nào?”
Một lão giả ánh mắt không chút đ-c ngầu nào lên tiếng.
Những người khác cũng nhìn Diệp Thắng, bọn hắn cũng muốn biết kẻ này tâm tính ra sao. Diệp Thắng trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Chưa rõ lắm, nhưng theo ta quan sát thì kẻ này tâm tư trầm ổn, biết lo xa, còn lại thì cần phải quan sát nhiều hơn mới đánh giá được”
Mọi người gật đầu, bọn hắn hỏi thế này là vì bọn hắn rõ ràng, một kẻ dù thiên phù có cao cỡ, nhưng nếu tâm tính bất ổn, mắt cao hơn đầu, hay mới hơn người một chút đã đắc ý chẳng hạn, thì khó mà có thể đi được càng xa hơn.
“Vậy chúng ta quan sát hắn thêm một chút nữa, nếu như tâm tính có thể, chúng ta sẽ nói với thành chủ, đem hắn bồi dưỡng thành nhân tài. Còn nếu không, thì ít nhất cũng đừng để hắn gây sự là được”
Một lão giả khác trầm giọng nói.
“Nhưng mong là hắn sẽ là nhân tài đáng bồi dưỡng, Quang Huy chi thành cần hắn.”
Mấy người khác gật đầu, sau đó bọn hắn bàn luận về những chuyện khác, sau đó tất cả đều tản đi.
Bọn hắn không biết được, Lục Viêm là cường giả đỉnh phong của thế giới khác trọng sinh, tâm tính hắn đương nhiên sẽ không phải những kẻ này có thể tưởng tượng.
Lúc này ngồi giữa căn phòng, Lục Viêm xếp bằng nhắm mắt, hai tay lượn lờ thành từng cái thủ ảnh, xung quanh lóe ra kim quang nhàn nhạt, trên mi tâm một đạo kim liên khó phát hiện chậm rãi xoay tròn.
Trong nội tâm niệm khẩu quyết, Lục Viêm cảm thấy linh hồn hải không ngừng chấn động, kim quang càng lúc càng sáng chói, linh hồn lực cũng theo đó mà tăng lên không ngừng.
Kim cầu trên linh hồn hải càng lúc càng lớn dần, Lục Viêm không rõ kim cầu này là thứ quái gì, nhưng mỗi lần hắn tâm động, linh hồn hải sẽ trở nên óng ánh kim quang, linh hồn lực cũng theo đó mà kịch liệt đề thăng.
Bất quá, theo hắn quan sát vài canh giờ, hắn cũng tìm ra được một vài điểm đáng nói của kim cầu này.
Khi hắn thúc giục kim cầu, linh hồn hải hắn sẽ được đề thăng lên gấp hai lần, cái này là từ lúc thử cao cấp linh hồn thủy tinh đã có suy đoán.
Linh hồn lực tăng hai lần đúng là để người ta kinh sợ, nếu như một Yêu Linh sư linh hồn lực là hai ngàn, thế khi tăng lên hai lần, đó chính là bốn ngàn, một Yêu Linh sư từ Hắc Kim ngũ tinh trở thành Truyền Kỳ đỉnh phong, thậm chí là hơn, đó chính là cỡ nào đáng sợ?
Cho dù là bí thuật cường đại nhất cũng khó mà làm nên điều này, huống hồ việc đề thăng này không có nhiều điểm yếu như những bí thuật đó.
Lục Viêm cũng mừng rỡ khi phát hiện cái này, bất quá, linh hồn lực khi đề thăng sẽ chỉ dùng được một lần, ý là nếu như hắn dùng toàn bộ linh hồn lực lúc đó dùng để công kích một kẻ nào đó, thì ngay sau lần công kích đó, linh hồn lực của hắn sẽ trở về lực lượng vốn có như đầu.
Kim cầu này thần bí hơn hắn tưởng, Lục Viêm đắm chìm trong việc quan sát kim cầu, ngay khi ánh mắt của hắn rơi lên đỉnh của kim cầu, hắn không khỏi ngưng lại.
Trên đỉnh kim cầu có một vết nhỏ nhô lên, một quả cầu tròn hoàn hảo như vậy không ngờ lại có một vết nhô lên như là ngọc thô, quả thật là khó chịu.
Lục Viêm quan sát tới gần hơn, nhưng vừa mới nhích tới đã bị một cỗ áp bách kinh khủng ập đến, linh hồn của hắn chấn động, kim quang chói lòa bạo phát làm linh hồn hải của hắn nứt vỡ, thống khổ vạn phần.
Oanh!
Một tiếng chấn động như vạn sầm rền vang, như cuồng phong bạo vũ, giống như có hàng vạn lôi đình đánh bên tai, trong chớp mắt linh hồn của hắn bị đánh nát, linh hồn hải như mặt biển dậy sóng, kích động vô cùng.
“Phốc” Lục Viêm hoảng sợ mở mắt, cuồng phún ra từng đợt máu, ngàn vạn ý niệm lướt qua, nhưng hắn không cách nào nắm bắt được.
Một lúc sau hắn mới hết thống khổ, trầm giọng lẩm bẩm: “Thứ kia, rốt cuộc là gì, tại sao lại ẩn chứa thiên uy?”
Thiên uy!
Đối với tu sĩ, hai từ thiên uy này không còn xa lạ gì nữa. Tu hành chính là nghịch thiên mà đi, mà đã nghịch thiên thì phải đối diện với thiên uy.
Khi tu sĩ đạt đến một cảnh giới nào đó mà thiên địa cảm thấy uy hiếp, sẽ đánh xuống thiên phạt. Nếu vượt qua, sẽ hướng thiên mà tới, nhưng nếu thất bại, sẽ tan thành mây khói. Nhưng đa phần tu sĩ khi đối mặt với thiên kiếp thì đều không thể trở ra.
Thậm chí, nếu có thứ gì vượt quá giới hạn của thiên địa, nó lại sẽ đánh xuống Diệt Thế Thần Lôi, Nhất Lôi Diệt Vạn Thế!
Thiên chính là thiên địa thần linh, là trật tự cho vạn vật trong giới hạn của nó. Thiên chỉ tồn tại khi trong đó tồn tại một phương thiên địa, còn không thì thiên sẽ không tồn tại, bất kể tình huống gì.
Thiên uy chính là đại biểu của Thiên.
Thiên uy tồn, Thiên tất tại!
Lục Viêm biết rõ điều này, nhưng cũng vì thế mà hắn nghi hoặc, rõ ràng kim cầu kia có khí tức của thiên uy, nói như vậy trong kim cầu là chưa một phương thiên địa khác?
Thật sự thì hắn trước đó tồn tại đỉnh phong, gặp qua nhiều thứ rồi, thậm chí là sáng tạo thiên địa, tất cả đều chỉ là giơ tay nhấc chân, nhưng để một vật được tạo ra từ công pháp có thể tạo thành thiên địa thì...
Khó!
Vô cùng khó, người này, sợ là đã siêu việt cảnh giới trước kia của hắn, có khi đã đột phá cảnh giới trong truyền thuyết ở thế giới cũ của hắn.
Rung động một hồi Lục Viêm cũng áp chế nó xuống, lúc này không phải là để suy nghĩ về thứ cao xa kia.
Hắn lắc đầu một chút cho tỉnh táo, bị thiên uy kia chơi một trận làm choáng váng rồi. Sau đó, hắn chợt vỗ đầu, hôm nay Võ giả lực lượng của hắn chỉ một trăm mười hai, quả thật là yếu ớt quá mà.
Trước đó còn tưởng chỉ tu luyện mỗi một thứ, lúc này mới thấy mình như bị lừa vậy, Lục Viêm cười khổ một tiếng: “Nên tu luyện thể phách a, nếu không sau này sợ là đi một đoạn đường cũng ngất tại giữa đường rồi”
Luyện thể phách vừa có thể tăng cường lực lượng, lại có thể giúp cho hắn chịu được lực lượng mạnh mẽ hơn, tựa như lúc này nếu ăn thêm một cái thiên uy nữa đời hắn chắc chắn tàn, nhưng nếu tu luyện thể phách, hẳn là ăn vài cái mới chết.
Sau khi quyết định, Lục Viêm tu luyện thêm một đêm, lựa chọn ra công pháp tu luyện thể phách mà hắn thấy thích hợp.
Sáng hôm sau.
Đại nhật chậm rãi đi lên theo khe núi, ánh nắng yếu ớt xuyên qua từng tán cây rọi lên một tảng đá ở trong một khu rừng rậm.
Trong rừng rậm, Lục Viêm chậm rãi đi lại, y phục trên người có chỗ rách nát, có vài vết thẫm do máu lưu lại, trên khóe miệng từ từ thành một nụ cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía một đầu Độc Giác Lôi Lang.
Đầu Độc Giác Lôi Lang cũng nhìn chằm chằm Lục Viêm, đôi mắt ẩn chứa lôi quang đầy cảnh giác nhìn kẻ nhân loại phía trước, bởi nó cảm nhận được nguy hiểm do kẻ này tản ra.
Lục Viêm nở nụ cười tà, dưới chân chợt động, cả người phóng tới đầu yêu thú trước mắt, hắn cũng không dùng linh hồn lực, mà dùng sức mạnh cơ thể thuần túy, bởi lúc này hắn đang tu luyện thể phách, nên muốn thử xem, nếu dùng sức mạnh cơ thể thì có hơn đầu sắp tiếp cận Bạch Ngân yêu thú này không.
Rống!
Mà khi Lục Viêm vừa chuyển động, Độc Giác Lôi Lang rống lớn, bốn chân đạp đất, chiếc sừng trên đầu lóe lên lôi quang, hướng tới Lục Viêm đâm tới.
Trên đỉnh đầu Độc Giác Lôi Lang lóe rực, một quả cầu ẩn chứa lôi điện lóe lên, nhanh chóng hướng đến Lục Viêm phóng tới.
Lôi quang nhanh như thiểm điện, mang theo lôi điện tê dại xẹt tới, không khí cũng bị lôi điện làm vang lên từng tiếng rẹt rẹt.
Bước chân chuyển động, thân ảnh quỷ dị chuyển hướng tránh thoát lôi cầu, làm cho lôi cầu đánh nổ một lớp đất. Lục Viêm khi thấy Độc Giác Lôi Lang còn muốn phóng ra một đạo lôi cầu nữa liền phóng tới.
“Ăn thử của lão tử một quyền!”
Lục Viêm dùng sức mạnh toàn thân, tay hóa thành quyền, cứng rắn như nham thạch đánh lên đầu Độc Giác Lôi Lang.
Ầm!
Một tiếng trầm thấp vang lên, lực lượng kinh khủng từ một quyền kia đem Độc Giác Lôi Thú đánh bay về sau vài bước, chân cọ sát tạo thành một vệt dài, nhưng hoàn toàn không bị thương tổn gì.
Khi đánh xong một quyền này, Lục Viêm cũng bị chấn bay về sau, thân thể bay ngã ầm lên mặt đất, trên cánh tay còn chút tê dại.
Hắn vừa rồi đánh một quyền lên đầu nó, lại phảng phất như đánh lên huyền thiết, không chỉ không đem nó đánh bị thương, mà bản thân cũng bị chấn bay.
Quả nhiên, lực lượng cơ thể của hắn vẫn quá yếu.
Rống rống!
Độc Giác Lôi Lang phẫn nộ hướng lên trời gầm rống hai tiếng, lộ ra từng chiếc răng sắc bén kinh khủng, hướng tới Lục Viêm cắn xé mà tới.
“Tiếp tục nào!”
Lục Viêm lại nhanh chóng đứng dậy, cẩn thận tránh né lôi cầu của Độc Giác Lôi Lang, vừa đề phòng nó phóng lôi cầu, vừa phải tìm lúc thích hợp ra tay.
Độc Giác Lôi Lang thấy không làm được gì liền phẫn nộ, trên đầu nó một chiếc sừng bỗng tụ hội lại, lôi điện xẹt quanh người nó, tụ lại thành một quả cầu to hơn nắm tay tràn đây lôi điện.
Xẹt! Xẹt!
Quả cầu nhất thời bay ra, lôi cầu mang theo lôi điện mãnh liệt đánh tới tên nhân loại đáng chết kia, lôi cầu đi qua đầu liền nơi đó trở nên vặn vẹo, như hình thành một lưới lôi điện.
Tốc độ của lôi cầu rất nhanh, Lục Viêm dù phản xạ bá đạo, nhưng lực lượng lại yếu ớt đến đáng thương, cho nên vẫn bị lôi cầu đánh trúng ở chân trái, nơi đó liền một hồi tê dại, cử động cũng vì đó mà chậm chạp lại đôi chút.
Grừ!
Đột nhiên thấy Độc Giác Lôi Lang phóng tới, nhanh như cắt, hàm răng sắc bén kinh khủng mở ra, tựa hồ đang muốn xé nát kẻ trước mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.