Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 23: Đại Tiểu Thư Kiêu Ngạo Ương Ngạnh (14)




[Chương này editor đăng lại đúng vị trí vì sự cố nhảy chương.]
Phòng phát sóng trực tiếp có không ít người xem, không biết từ khi nào cũng đem hình ảnh An Thúy dùng bóng chuyền đánh Thư Bảo Lị làm thành meme. Ngay lúc này, vô số meme được đoàn đội phía trước dùng để vả mặt một đám người. Loại meme này muốn phát ở khu bình luận của phòng phát sóng trực tiếp cần phải thu phí, chỉ cần chỉ định muốn nhằm vào ai, lúc sau cầu sẽ nhằm vào tài khoản bị chỉ định, cho nên lúc này có thể nhìn thấy được ở khu bình luận có rất nhiều cầu phóng đi hướng về phía tài khoản khiến cho mọi người cảm thấy phẫn nộ kia, cảnh tượng rất là đồ sộ.
Xem ra tâm tình cùng sắc mặt của người dùng tài khoản kia, đại khái giống như Thư Bảo Lị.
Thư Bảo Lị mở máy tính ra, liền nhìn thấy được những lời mắng chửi cô ta, còn thấy được những cái meme kia, lập tức bị chọc cho tức đến sắc mặt biến đổi, tức muốn hộc máu.
Trong mạch não của cô ta, cô ta cùng mẹ cô ta không sai ở đâu cả, một vị danh nhân đã nói rằng, trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba, cho nên mẹ cô ta không phải là người thứ ba, cô ta cũng không phải là con gái riêng! Cho nên cô ta cũng không cho rằng đây là điểm yếu của chính mình không thể để người khác biết, nhưng mà hiện tại, vô số võng hữu chửi rủa lại giống như đem mặt của cô ta đánh cho sưng phù.
Sự tình nháo thành như vậy, Thư gia cũng chịu ảnh hưởng, Lam gia là quái vật khổng lồ, những anh hùng bàn phím nhỏ bé kia cũng không ảnh hưởng được gì, nhưng Thư gia không giống như vậy. Từ khi Thư gia bị người cha không có năng lực kinh thương của Thư Bảo Lị dẫn dắt liền tụt dốc không phanh. Lúc này, sự việc kinh tởm như thế của một nhà ba người lại bị lộ ra, quan trọng nhất lại còn đắc tội với Lam gia, không nói đến việc các võng hữu trên mạng chống lại, người muốn hợp tác với bọn họ ở trong giới kinh thương bây giờ ít đến đáng thương. Ngay vừa rồi, hai cái hợp đồng đã quyết định thời gian ký kết, sắp đến ngày hẹn, chỉ một cuộc điện thoại, hủy bỏ hợp đồng, hủy bỏ lời hứa ký kết!
Lam Thịnh Triết nhìn những tin tức trên mạng về Thư Bảo Lị, ngơ ngẩn, một hồi lâu, hắn gọi điện thoại cho Thư Bảo Lị.
Thư Bảo Lị vừa bắt máy liền mang theo giọng nức nở mà nói: "A Triết......"
Nhưng mà thanh âm Lam Thịnh Triết bình tĩnh đến đáng sợ, " Mọi việc trên mạng đều là sự thật?"
Trong nháy mắt Thư Bảo Lị tràn đầy chột dạ cùng bất an, "A Triết, sao...làm sao vậy? Em là muốn giúp anh......"
"Mẹ em đâu phải người bị kẻ thứ ba chen chân, rõ ràng mẹ em mới là kẻ thứ ba đúng hay không?"
Nguyên bản chuyện này mười mấy năm sau Lam Thịnh Triết mới có thể biết, năm đó khi Thư Bảo Lị tuổi còn nhỏ đã biết phải ăn nói như thế nào mới có thể đạt được chỗ tốt, bởi vậy cố ý bịa đặt lời này để lừa gạt hắn, đạt được cơ hội làm bạn với hắn. Mười mấy năm sau, sau khi cùng nữ chính ngược thân ngược tâm, dây dây dưa dưa thật lâu, Lam Thịnh Triết mới biết được việc này. Đến giờ phút đó mới cùng ác độc nữ xứng dây dưa không rõ này quyết liệt, không hề còn nhớ tới phân tình nghĩa khi còn bé kia.
Nhưng mà, hiện tại, việc này đã bị hắn phát hiện trước, hơn nữa kỳ quái chính là, hắn không có một chút nghi ngờ điều này có thể là giả. Rõ ràng trong nguyên tác, hắn cũng từng nghe người khác nói qua về việc của Thư Bảo Lị và mẹ của cô ta. Nhưng hắn vẫn luôn cho rằng đây là chỗ mà Thư Bảo Lị cùng mẹ của cô ta chịu ủy khuất, rõ ràng cái người vợ được cho là hợp pháp kia mới cái là kẻ thứ ba.
Là bởi vì hắn biết đây là An Thúy phản kích, bởi vì trong tiềm thức của mình hắn cảm thấy, An Thúy căn bản là khinh thường tạo ra những tin tức giả dối để phản kích lại sao? Cô ấy là dạng người này, không phải sao? Người như cô, ngay cả muốn giết người cũng là đường đường chính chính mà làm, huống chi là việc khác.
Lam Thịnh Triết tuy rằng là con trai riêng, nhưng bởi vì mẹ hắn chưa từng đến Lam gia đòi tiền, chưa từng có một chút tính toán lợi dụng hắn để có thể tiến vào hào môn, vẫn luôn dùng nỗ lực của một mình bản thân mình mà nuôi hắn lớn lên, cho nên hắn mới cho rằng mẹ của mình là vô tội, không phải là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, hết thảy đều là người đàn ông kia làm sai. Đây chính là kiêu ngạo của hắn, cũng chính bởi vì một phân kiêu ngạo này, cho nên nếu hắn sớm biết được Thư Bảo Lị là con gái riêng ở bên ngoài, mẹ cô ta thật sự là kẻ thứ ba, hắn căn bản khinh thường việc kết bạn cùng cô ta.
Thư Bảo Lị không nghĩ tới thế nhưng Lam Thịnh Triết sẽ nhắc tới cái này, tức khắc biểu tình trở nên kinh ngạc, hoảng loạn mà nói: "A Triết...... Anh, anh nghe em giải thích......"
"Các người thật ghê tởm." Lam Thịnh Triết không lưu tình chút nào mà lạnh lùng nói:
"Từ giờ trở đi, cô cùng tôi không có bất luận quan hệ nào cả, tránh xa tôi một chút!" Lam Thịnh Triết lập tức cúp máy, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ vì bị lừa gạt.
Hình tượng của An Thúy cũng không có tẩy trắng, cô chính là người kiêu ngạo bá đạo như vậy, bởi vì có một nhà Thư Bảo Lị đối lập, cô kiêu ngạo bá đạo thế nhưng có vẻ thẳng thắn đáng yêu, rất nhiều người cảm thấy gia thế như vậy, kiêu ngạo một chút thì có làm sao? Ai quy định đại tiểu thư của thế gia nhất định phải đoan trang đại khí? Cho dù có một số người đi ra nói Thư Bảo Lị là tiện nhân, An Thúy cũng đồng dạng không phải cái thứ tốt gì, nhưng cũng không thể ngăn cản xu thế tất yếu, Weibo của Lam Thịnh Mỹ lập tức tăng thêm rất nhiều sự yêu thích, thực mau liền vượt qua lượng fans của Thư Bảo Lị.
Khác với Lam gia nhàn nhã chờ đến thời cơ tốt nhất mới phản kích, Thư gia vừa gặp chuyện đã lập tức đáp lại, Thư Bảo Lị đã phát một cái video xin lỗi, trong video thiếu nữ có sắc mặt tái nhợt khóc lóc nói xin lỗi, bởi vì nhất thời quá tức giận cho nên làm ra sự việc như vậy, hy vọng mọi người nể phân thượng cô ta tuổi còn nhỏ mà buông tha cô ta, về sau cô ta sẽ yên phận học tập, sẽ không dám phạm lại loại sai lầm như thế này nữa balabalabalabala......
Đương nhiên lại bị châm chọc mỉa mai.
【 Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện??? Con mẹ nó hiện tại nhìn đến những lời này lão tử liền muốn đánh người!! 】
【 Đã bao nhiêu tuổi rồi còn không biết xấu hổ nói mình tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không hổ là người tập hợp được gen tốt nhất của tra nam tiện nữ, lợi hại! 】
【 Tôi cảm thấy bộ dáng này của cô ta cũng thật giống tiểu tam kỳ ba đóng giả bạch liên hoa cướp người của nữ chính trong phim truyền hình nào đó. 】
【 Con mẹ nó ghê tởm đến tôi rồi, lăn! [ An Thúy đánh bóng chuyền ·GIF]】
【......】
Tuy rằng vẫn bị mắng, nhưng lời xin lỗi dù ít dù nhiều cũng có tác dụng, ít nhất phái nam nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu này của cô ta liền không muốn mắng tiếp, mặt khác các võng hữu cũng bởi vì không có gì xoay ngược lại, trách cứ cũng đã trách cứ, mắng cũng đã mắng, dần dần cũng không muốn để tâm nữa.
Lam gia không có động thủ để thu thập Thư gia, giết gà cần gì dao mổ trâu, cảm giác chậm rãi chết dần chết mòn so với lập tức giải thoát càng thống khổ hơn nhiều. Nhất Trung không có khai trừ Thư Bảo Lị, nhưng mà dù Nhất Trung còn chưa có khai trừ, Thư Bảo Lị lại tự xin nghỉ dài hạn, chắc là sợ ở trường học bị xử lý.
Bởi vì không có gì hay để nhìn, chuyện này dần dần bình ổn xuống dưới.
Mà Hà Dĩ Châu chờ đợi một hồi lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội chia tay với An Thúy.
Thời điểm trước khi tan học, hắn gửi tin nhắn cho An Thúy, hẹn sau tan học có chuyện cần nói.
An Thúy đồng ý.
Chờ sau khi tan học, Lam Thịnh Triết cùng An Thúy song hành đi ra cổng trường, hắn ngồi trên xe cùng tài xế đợi An Thúy.
Đã thật lâu Hà Dĩ Châu không cảm thấy khẩn trương như vậy, hắn nhìn về phía An Thúy, ở dưới hoàng hôn mang quanh mang màu cam, gương mặt của cô giống như nữ minh tinh trên màn hình điện ảnh của vài thập niên trước, được đặc tả trên tranh sơn dầu. Mờ nhạt nhưng tinh tế, mỗi một bức đều tràn ngập nghệ thuật và có khuynh hướng hướng về cảm xúc, có một loại mỹ cảm không giống người thường.
Eo cô ngay thẳng, cằm cũng hơi hơi nâng, ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn ngập tự tin, nhìn qua tròng mắt đen nhánh thanh triệt, rõ ràng có thể thấy được sự ngạo mạn cùng tự kiêu bên trong đó, ngay cả độ cung ở khóe miệng tựa hồ đều tràn ngập kiêu ngạo cùng không kiềm chế được.
Không thể không thừa nhận, An Thúy là một người rất xinh đẹp, nhưng loại người này nhận hết sự yêu thương của gia tộc, không có ăn qua một tia đau khổ, dùng thái độ đương nhiên mà hưởng thụ hết thảy, có thể hoành hành ngang ngược mà không cố kỵ, cô và hắn không phải người ở cùng một cái thế giới, nói thật hắn cũng cảm thấy thực chán ghét, chán ghét lại ghen ghét.
"Anh muốn nói......" Hắn bước chân hơi đốn, nhìn An Thúy, nói: "Chia tay, anh đã chịu đủ rồi, anh đã cảm nhận được rõ ràng, em không phải bởi vì thích anh mà cùng anh quen nhau, em chỉ là muốn tìm một người có thể cho em sai sử, mà hiện tại, đã có người khác có thể để em sai bảo, cho nên em cũng không cần anh. Cho nên, chúng ta chia tay."
"Được."
Hà Dĩ Châu: "......" Dứt khoát như vậy sao? Em quả nhiên là muốn tìm một người cho em sai sử làm việc!
An Thúy nói: "Nếu đây là điều mà cậu muốn nói, tôi đây đã biết, trong khoảng thời gian này cậu vất vả rồi, ít nhiều gì cũng vì có cậu, tôi mới có thể nhẹ nhàng như vậy."
Hà Dĩ Châu khiếp sợ mà nhìn An Thúy, đây là...... Đây là kiểu ăn nói gì thế!!?? Không chỉ thừa nhận mình lừa gạt cảm tình của người khác, còn nghiêm trang nói cảm ơn, cmn!! Hắn muốn phát cho An Thúy cái meme đánh Thư Bảo Lị kia, hơn nữa là phát thật nhiều!
Hệ thống 524:...... Thúy Thúy, cô đây là muốn kéo cho mình thêm nhiều cừu hận sao? Nam chủ liền thôi đi, đến nam nhị cô đều không buông tha!
Cứ như vậy, vốn dĩ cho rằng ít nhất cũng sẽ có một phen nói chuyện chia tay tuy không tê tâm liệt phế, nhưng cũng chân thành, ai ngờ lại kết thúc đơn giản như thế, tâm tình hậm hực mà cùng An Thúy đường ai nấy đi, Hà Dĩ Châu về nhà.
An Thúy cũng trở về xe của mình, Lam Thịnh Triết lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chia tay mà thôi." An Thúy nhàn nhạt mà nói.
Lam Thịnh Triết sửng sốt, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận mạc danh vui sướng, chia tay? Sớm nên chia tay, Hà Dĩ Châu chính là người dư thừa, việc hắn làm, hắn đều có khả năng làm hết tất cả.
Bất quá thời điểm xe chạy đến trung tâm thành phố, An Thúy đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lam Thịnh Triết trả lời.
An Thúy mày ninh một chút, bảo tài xế quay đầu.
Hệ thống 524: 【 Cô đi tìm nam nhị? 】
【 ân. 】
Hệ thống 524: 【 Để làm gì? 】
An Thúy không để ý tới hắn, hắn đành phải không cao hứng mà yên lặng ngậm miệng.
Thời điểm khi mà An Thúy đọc cốt truyện trong nguyên tác, nhớ rõ sở dĩ nữ chính chân chính đả động đến nam nhị, làm hắn hoàn toàn mở rộng cửa lòng đối với cô ấy, là bởi vì nữ chính đến nhà nam nhị, lại phát hiện nam nhị sắp nhận một đòn hiểm của một người đàn ông, lúc người đàn ông đó cầm lấy bình rượu hướng về phía đầu của nam nhị nện xuống, nữ chính liền phấn đấu quên mình mà chạy qua ôm lấy nam nhị, chắn trước mặt nam nhị, chính mình thay hắn thừa nhận một kích này.
Hà Dĩ Châu tuy rằng nhìn ngăn nắp gọn gàng, lại có một người cha lấy việc gia bạo(*) làm thú vui, đáng sợ nhất chính là cha hắn là một người vô cùng cường tráng, những người đàn ông bình thường không thể bằng.
(*): dùng bạo lực với người trong gia đình.
Từ nhỏ đến lớn, cha hắn đi ra ngoài xã giao, chỉ cần uống rượu xong trở về liền sẽ đánh người, người bị đánh đương nhiên không có khả năng là bảo mẫu hay người hầu, mà là mẹ hắn và hắn. Người ta nói người mẹ vì con mình sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng có người mẹ vứt bỏ con mình, cũng có người mềm yếu căn bản không thể vựt dậy. Mẹ của Hà Dĩ Châu chính là một người như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng bảo vệ hắn, thậm chí đem hắn trở thành bia đỡ, còn mình thì trốn trong phòng khóa cửa lại.
Hắn vẫn luôn yên lặng chịu đựng, tính toán chờ thi đậu đại học xong sẽ tránh thoát, nhưng trước đó, hắn còn cần thiết chịu đựng. Ở nhà, bảo mẫu, người hầu thậm chí mẹ hắn đều khoanh tay đứng nhìn khi hắn bị đánh, dần dần, khi lớn lên hắn đã không còn khát vọng là sẽ có ai tới cứu vớt hắn, cũng cho rằng trên thế giới này, là con người thì đều ích kỷ và lạnh nhạt, không có biểu hiện ra ngoài chỉ là do thời điểm còn chưa tới mà thôi. Nhưng mà khi nữ chính lao tới bảo hộ hắn mà bị thương, lại giống như một kích búa tạ, hung hăng nện ở trong lòng hắn.
Dựa theo quy luật, nữ chính kịp thời ra tay nhất định là thay đổi được vận mệnh, nói cách khác, không có nữ chính, nam nhị hẳn là sẽ bị đánh dẫn đến nhẹ nhất là não bộ chấn động, nặng thì chết.
An Thúy không tính toán cùng Hà Dĩ Châu phát sinh bất kì loại tình cảm nào, bất quá tốt xấu gì hắn cũng chịu thương chịu khó mà để cho cô sai sử lâu như vậy, cũng coi như là trả giá cho việc hắn dám dùng cô như bia đỡ đạn, hại bàn học của cô bị nhét con chuột chết vào. Biết rõ hắn sắp phải chịu khổ, tuy rằng đây chỉ là một cái game thực tế ảo, nhưng cô lại cảm nhận rất chân thực, cho nên cô ít nhất cũng nên suy nghĩ vài chuyện, làm xong những gì mà nữ chính nên làm.
Đương nhiên, muốn cô lao ra che chở trước mặt của Hà Dĩ Châu là không có khả năng.
Vì thế tài xế đưa cô đến cửa sau, cô xuống xe, đi vào cái cổng sau không có khóa của biệt thự, hung hăng nhấc chân đá vào trên mông của tên đàn ông hùng hùng hổ hổ kia, dùng sức rất lớn, tên đàn ông kia lập tức lảo đảo đi lên phía trước vài bước, ngã bò trên mặt đất, trong lúc nhất thời đều không đứng dậy được.
Hà Dĩ Châu khiếp sợ mà nhìn An Thúy đột nhiên xuất hiện.
An Thúy đi qua, đá lên người tên đàn ông kia một trận
" Đồ vũ phu, đại rác rưởi, ăn phân."
Tên đàn ông giãy giụa muốn bò dậy, An Thúy lập tức kêu: "Lam Thịnh Triết!"
Lam Thịnh Triết đồng dạng kinh sợ vội vàng tiến lên, căn cứ vào việc bị nô dịch nhiều ngày nên đã sinh ra tính tự giác cùng ăn ý, đem tên đàn ông kia chặt chẽ ấn ở trên mặt đất, để đại tiểu thư đá cho đã ghiền.
Hà Dĩ Châu chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, từ nhỏ đến lớn, cái người đàn ông tựa hồ ai cũng không thể chinh phục kia, lại như rùa đen nằm trên mặt đất mặc người xâu xé, mà cái thiếu nữ đang nhấc chân đá hung mãnh kia, oán giận như vậy, hùng hổ như vậy, không chỗ nào sợ hãi như vậy...... Thật là loá mắt, vô luận là mặt mày cô rất phẫn nộ, những sợi tóc mỏng bay theo những động tác kia, đều loá mắt như vậy.
Lam Thịnh Triết cũng đồng dạng nhìn An Thúy, trong lòng gợn sóng phập phồng.
Mãi đến khi đá mệt rồi, An Thúy mới thở phì phò dừng lại.
Tài xế kiêm bảo tiêu theo vào không phát huy được tác dụng của mình, thầm hận Lam Thịnh Triết lại đoạt nổi bật của hắn, vội vàng giành trước một bước tiến lên hỏi cô: "Đại tiểu thư, tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
An Thúy thuận miệng vừa nói: "Làm hắn ăn phân đi."
Tài xế kiêm bảo tiêu sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn là lộ ra biểu tình kiên định, kéo người đàn ông kia đi đến WC.
Lam Thịnh Triết:??? Là hắn giác ngộ còn chưa đủ sao???
Hà Dĩ Châu:??!!!!!!
Hệ thống 524: Ngọa tào!!!!
......
......
Đương nhiên cuối cùng người đàn ông kia không có ăn phân, ngay lúc vị tài xế kiêm bảo tiêu muốn cởi quần hắn đã được An Thúy kịp thời ngăn cản. Dù sao việc này cũng quá ghê tởm, nhưng ai ngờ người tài xế này quá ngay thẳng, chủ của mình nổi nóng thuận miệng nói, hắn lại coi là thật.
Vì thế, An Thúy quyết định cho hắn tăng lương.
Thật thích người nghe lời như vậy.
Vì thế ánh mắt Lam Thịnh Triết xem cái tài xế kiêm bảo tiêu này trở nên kỳ quái.
Hà Dĩ Châu tuy rằng đã là một thiếu niên rồi, nhưng cùng với người cha cường tráng
trước mặt vẫn là thua một bậc, cũng đúng là bởi vì phản kích mà khiến cho đòn hiểm càng nghiêm trọng, cuối cùng đối phương thậm chí mất đi lý trí mà muốn giết chết hắn.
Cổ tay trái của hắn đã bị gãy xương, trên người cũng có một ít vết bầm tím nhìn thấy ghê người, trên mặt cũng một khối lại một khối xanh tím, khóe miệng có máu, thoạt nhìn thực thảm, nhưng không có thương tổn đến nội tạng cùng đầu cũng đã xem như không tồi.
Đánh người nhất thời rất sảng khoái, kết thúc lại cũng rất đơn giản, Hà Dĩ Châu vốn dĩ cho rằng về sau sẽ thực phiền toái, tuy rằng cha hắn là một thứ chả tốt lành gì, nhưng rốt cuộc cũng làngười dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là một lão tổng có chút bối cảnh cùng đầu óc, không phải một ông chú bình thường tùy tùy tiện tiện trên đường cái mà tìm được.
Nhưng mà An Thúy chỉ gọi một cuộc điện thoại, thực mau liền có một đoàn đội luật sư đến đây, mỗi người đều là tây trang giày da, tinh anh và có khí chất, ăn nói khéo léo, sắc bén không nói, còn đem một ít việc làm dơ bẩn của người đàn ông kia điều tra đến rành mạch, hắn căn bản không hề có năng lực phản kích.
Cái kia đã từng là cơn ác mộng chiếm cứ ở trong lòng hắn, làm hắn mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy cả người phát lãnh, địch nhân lớn nhất của cuộc đời này, cư nhiên trở nên mềm yếu như thế, đáy mắt toát ra sợ hãi, còn hướng hắn lộ ra ánh mắt cầu cứu, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Hắn nhìn về phía An Thúy bên cạnh, thiếu nữ kia lại chỉ cắm đầu cầm di động chơi trò chơi, nhẹ nhàng bâng quơ, giống như bất quá là búng một cái ngón tay, vẫn giống như hình tượng hắn suy nghĩ trước kia-- cái người không ăn qua khổ, nhận hết sự yêu thương của gia tộc, đại tiểu thư kiêu ngạo bá đạo, tự xem mình là trung tâm.
Chính là hình ảnh cô cuồng đá người đàn ông kia, trong miệng tức giận mắng lại thật sâu mà khắc ở trong đầu hắn, khiến cho cái thiếu nữ này ở trong mắt hắn, từ đây trở nên quang huy chói mắt như thế, cô sở hữu ngạo mạn sở hữu kiêu ngạo bá đạo, đều trở thành là điều đương nhiên.
Cô nên như vậy, nên kiêu ngạo tùy ý như vậy.
Trái tim hắn có chút mất khống chế, hắn đột nhiên hối hận, hối hận mình đã nói lời chia tay.
Sự tình thực nhanh kết thúc, Hà Dĩ Châu ký tên lên mấy phân văn kiện, vì thế từ trên tay của người cha xấu xa đạt được một bộ phận bất động sản, đồng thời còn có được nhược điểm của đối phương, chỉ cần đối phương còn dám động thủ với hắn, hắn liền có thể làm ông ta mất đi tất cả, đương nhiên nếu hắn xảy ra chuyện gì, Lam gia ở bên này đương nhiên sẽ hỗ trợ làm ông ta chỉ còn hai bàn tay trắng.
"...... Cảm ơn." Thanh âm của hắn khô khốc mà nói, đôi mắt ướt át.
An Thúy gật gật đầu: " Thiếu niên thì nên cố gắng học tập, tri thức sẽ trở thành lực lượng. Tuy rằng về sau khi kiểm tra, đứng đầu toàn trường cũng không phải cậu, nhưng đứng thứ hai cũng có thể."
Hà Dĩ Châu: "......" Thật phá hư không khí, lại nói nhiều lần kiểm tra cô chỉ lọt vào danh sách top 30 gần cuối, dựa vào cái gì cùng người nhiều lần đạt danh hiệu đứng đầu là hắn nói lời nói này? Trước kia, mọi chuyện còn chưa xảy ra, hắn còn tin tưởng cô sẽ vùi đầu khổ học, hiện tại cả ngày cô làm được chút chuyện gì? Cô không quên lần trước có nhờ hắn làm giúp bài báo cáo đi??
Không biết nội tâm Hà Dĩ Châu đang phun tào, An Thúy mang theo Lam Thịnh Triết lên xe, về nhà.
Hà Dĩ Châu đứng ở tại chỗ, nhìn xe cô biến mất tại chỗ hồi lâu, hắn xoay người về phòng thu thập đồ vật, mẹ hắn đi vào, lắp bắp mà hy vọng nói hắn có thể mang bà đi cùng.
Hà Dĩ Châu chỉ là trả lời bằng tươi cười châm chọc cùng chua xót, đem hắn sinh ra, đem hắn nuôi lớn chính là một đám bảo mẫu, còn bởi vì nội tâm áp lực đem tức giận trút lên người hắn, thời điểm hắn bắt đầu có thể thừa nhận đả kích đem hắn đẩy ra làm một bia đỡ đạn, hôm nay bà cũng vẫn cứ tránh ở trong phòng, không có đứng ra bảo vệ hắn. Bà thực đáng thương, gả cho một người xấu xa như vậy, nhưng hắn cũng thực đáng thương, bị bà sinh ra.
Vận mệnh của chính mình, hẳn là chính mình tự cố gắng mà thay đổi, hắn vẫn luôn cố gắng như vậy, bà cũng nên tự mình cố gắng đi.
Trong xe rất yên tĩnh, Lam Thịnh Triết nhìn An Thúy, trong lòng không biết như thế nào, có một loại cảm giác rất kỳ quái, toan toan trướng trướng, hắn cảm thấy hắn giống như ghen ghét Hà Dĩ Châu, lại giống như cũng vì Hà Dĩ Châu mà cao hứng, rất kỳ quái.
P/s: đã tách ra mà vẫn còn rất dài.... ╯ω╰

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.