Thư viện đô thành.
Lãnh Thiên Minh không nói gì, ném thư cho mọi người rồi im lặng đi: “Ha ha, bản thân suy cho cùng là một hoàng tử bỏ đi, là một quân cờ, uổng công mình còn nghĩ sẽ liều mạng thủ vững thành trì, kiến công lập nghiệp, đều là trò cười”.
Bất tri bất giác hắn đã đi về vương phủ, đây là nhà thuộc về hắn, có thể quay về thăm người nhà đối với hắn mà nói đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.
Nghe thấy Lãnh Thiên Minh trở về, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết cũng chạy ra, nhìn thấy Lãnh Thiên Minh mặt mày tiều tụy, khắp người đều là vết máu, Tiểu Lan lại bật khóc, dù sao cũng chỉ là một cô gái mới 15 tuổi.
“Không sao, ta không bị thương, đều là máu của đám súc sinh thôi”, Lãnh Thiên Minh uể oải nói.
Nhìn sang phía Mộ Như Tuyết, nàng lại đã mặc áo giáp Hắc Kim, oai hùng hiên ngang xách hai thanh đoản đao bên hông.
“Cô mặc như thế này là muốn đi đâu làm gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Đương nhiên là giúp ngài thủ thành rồi”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Cô ở yên trong nhà đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta rồi, cô đi ta còn phải lo lắng cho cô, làm sao còn đánh trận được nữa”.
“Nhưng…”, Mộ Như Tuyết muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
“Thất hoàng tử nói đúng, Tiểu Tuyết, nữ nhi các con chỉ nên ở trong nhà thôi đừng đi làm vướng víu tay chân nữa”, người lên tiếng chính là Mộ Phá.
Lãnh Thiên Minh giật mình, vội chắp tay nói: “Mộ tộc trưởng, ông tới lúc nào vậy?”
Mộ Phá cười lớn đáp: “Ha ha, ta cũng vừa mới đến, ta sợ không đến thì đứa con gái này sẽ không còn nhận người cha này nữa, từ lúc nó đến đây là không còn thèm về nhà, ta không thể không tới xem sao”.
“Cha…”, Mộ Như Tuyết xấu hổ nói.
“Ha ha, được rồi, không đùa nữa, Thất hoàng tử, tộc Hắc Thạch chúng ta có thể thề, thề sống chết cũng phải bảo vệ Hắc Long thần, nghe nói bách tính trong liên thành đều cầm đao ra trận, tộc Hắc Thạch chúng ta sao có thể trốn ở sau lưng được, ta đã đưa toàn bộ nam nhân còn có thể chiến đấu trong tộc tới rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thất hoàng tử”, Mộ Phá nói.
Lãnh Thiên Minh cảm kích nhìn Mộ Phá, trận chiến tranh này tộc Hắc Thạch đã bỏ ra quá nhiều rồi, quân Hắc Kỳ gần một nửa là tộc nhân tộc Hắc Thạch, bây giờ đàn ông còn lại trong tộc của bọn họ cũng đã bị kéo tới đây.
“Nhưng… Mộ tộc trưởng…”
“Haiz, Thất hoàng tử, ngài không cần nói gì nữa, ta hiểu, nhưng ngài nghĩ xem nếu như tòa thành này bị phá, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với kẻ địch, núi Tuyết Long hiện tại chính là nhà của chúng ta, trừ khi bộ lạc Hắc Thạch ta diệt tộc, bằng không tuyệt đối không để tộc Hồng Mao chiếm đóng, nếu ngài thật sự muốn cảm ơn ta thì hãy gọi là một tiếng thúc thúc đi”, Mộ Phá nói.
Lãnh Thiên Minh không còn ngăn cản nữa, chỉ gật đầu, cười nói: “Mộ thúc thúc”.
Buổi tối, Mộ Phá dẫn theo người của mình tới quân doanh tiếp nhận trang bị, còn Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết lại có cơ hội cùng ngồi ăn cơm với nhau, lần này mọi người đều rất yên tĩnh, chỉ có điều Lãnh Thiên Minh cứ ăn cứ ăn rồi bật khóc, không biết là nhớ đến ký ức của kiếp trước, hay là vì những chiến sĩ đã chết mấy ngày gần đây,
.