Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 809: “đó Là Hắn Ta Tự Làm Tự Chịu”





“Được…thả hết những người còn lại…”
Các bách tính cuối cùng được thả ra, A Dục Vương vô cùng bình tĩnh buông con dao xuống đất.
“Ngươi chính là A Dục Vương của vương triều Khổng Tước?”
Advertisement
“Đúng thế”.
“Tại sao ngươi dám một mình bước vào đây?”
“Ta hy vọng Phù Tang các người có thể buông bỏ đao kiếm, không tàn sát bừa bãi nữa”.
“À…ha ha ha, ngươi thực sự là A Dục Vương? Nghe nói người chết dưới tay ngươi không dưới trăm vạn, vậy mà dám ở đây nói ta buông bỏ đao kiếm? Ngươi mất trí rồi hả?”
“Nếu có thể trở lại, ta thà rằng không giết một ai, kiếp này ta tội nghiệt nặng nề, chỉ có thể tận lực bù đắp, hy vọng ngươi không dẫm vào vết xe đổ của ta”.

“Ha ha ha…nói thì dễ, ngươi giết vô số người, chiếm được thiên hạ, giờ lại muốn những kẻ cơm ăn không đủ no như chúng ta cùng ngươi tụng kinh niệm phật, ngươi mới chính là kẻ ích kỷ”.
“Ngươi nói đúng, ta thật sự không có tư cách lên mặt với các ngươi, ta chỉ hy vọng có thể dùng bản thân để đình chiến, đây không phải điều các ngươi yêu cầu ư?”
“Được thôi, vậy hãy ở đây tụng kinh niệm phật đi”.
Thổ Chân Danh Phá đi ra ngoài, hét lớn: “Truyền lệnh quân trong thành, trước giờ ngọ ngày mai, mở cổng đầu hàng, nêu không hãy chờ nhặt xác A Dục Vương đi…”
“Rõ…”
Vương thành Đức Lý, đại điện.
Tất cả mọi người đều bất lực nhìn về phía vương hậu.
“Vương hậu, chúng ta có nên mở cổng đầu hàng…A Dục Vương đang nằm trong tay bọn chúng”.

Đế Sư La Xoa gào lên: “Hắn ta là muốn cả vương triều diệt vong, ta sớm đã biết, đám người Phù Tang sẽ không từ bỏ dã tâm, thế mà hắn ta lại đi ra, nếu mở cổng thành, vậy bách tính trong thành cũng sẽ gặp nạn”.
“Nhưng A Dục Vương đang nằm trong tay chúng…”
“Đó là hắn ta tự làm tự chịu”.
“Nhưng…vô số bách tính trong thành bị A Dục Vương làm cảm động, đều đang đòi mở cổng đầu hàng, binh sĩ cũng mất nhuệ khí chiến đấu”.
“Ta chỉ là một nữ nhân, không thể ra quyết định, trả lời Phù Tang, chỉ cần A Dục Vương hạ lệnh đầu hàng, chúng ta sẽ mở cổng thành, tất cả do ngài ấy quyết định…”
Khi nhận được thư hồi đáp, Thổ Chân Danh Phá nhịn không được bật cười lớn.
“Đám người Ấn Độ này tấu hài à? Ta thực sự không theo kịp suy nghĩ của chúng…ha ha ha...đưa A Dục Vương lên đây, cho hắn ta hạ lệnh mở cổng”.
A Dục Vương bị áp giải đến trước cổng thành.
“A Dục Vương, ngài không sao chứ?”
“Ta ổn, đây là con đường phật tổ chỉ lối, ta đã đáp ứng yêu cầu của người Phù Tang, nhưng mọi người không thể để bản thân rơi vào cảnh hiểm, ta không cho phép mở cổng thành, đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.