Chẳng mấy chốc, đoàn người đã chạy lên sườn dốc, mà lúc này, Hắc Kỳ Quân đang đóng giữ dưới chân núi cũng bùng nổ.
“Khốn kiếp… các ngươi đang làm gì thế? Còn không mau xông lên…”
Advertisement
“Tướng quân, đường núi đã bị chặn, các binh sĩ còn đang dọn dẹp”.
“Dọn dẹp cái đầu ngươi, ngươi có biết hoàng thượng đang ở trên đó không hả? Để lại người tiếp tục dọn dẹp, những người khác leo lên cho ta…”
“Đại nhân… chúng ta không có chuẩn bị dây thừng…”
“Vậy thì dùng tay, mau…”
Mấy ngàn tên Hắc Kỳ Quân nhanh chóng vọt lên sườn núi, bắt đầu leo lên bằng tay không, thỉnh thoảng có người trượt chân rơi xuống, nhưng không một ai từ bỏ.
Nếu Tân Cửu mà biết chuyện sẽ diễn ra như vậy thì dù có chết ông ta cũng không nghĩ sắp xếp buổi gặp mặt với Đại Bất Liệt Điên tại đây.
Lúc này, đám thích khách ẩn mình trong rừng trúc cũng đã nhận ra điều khác thường.
“Tướng quân, binh sĩ dưới núi dường như phát điên vậy, bọn họ sắp xông lên đây rồi, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng mới được”.
“Chuyện có gì đó không đúng… Vừa rồi ngươi có để ý không? Khi bọn họ trốn thoát lên núi, vốn chẳng ai quan tâm đến sứ thần của Đại Bất Liệt Điên, mà chỉ vây quanh một đôi nam nữ trẻ tuổi”.
“Hình như là…”
“Thậm chí mặc kệ sống chết của sứ thần, điều đó chứng minh đôi nam nữ kia rất quan trọng, hơn xa cả sứ thần.
Nói với các anh em, hôm nay chúng ta không về được nữa… nhưng bất kể thế nào, trước khi chết cũng phải giết sạch đám người này”.
“Các anh em, hãy hiến thân vì Thánh A La, đã đến lúc chúng ta báo thù vì quê thương, xông lên… giết chết bọn họ…”
Ngay lập tức, vô số tên áo đen chạy ra khỏi rừng trúc, xông về phía đỉnh núi, hơn trăm cấm quân không cách nào cản nổi số lượng quân địch lớn đến thế, nên đành phải kết lại thành một khối.
Thế nhưng đám thích khách này lại chẳng chút để tâm đến bọn họ, chỉ chăm chăm xông lên dốc.
Khi mười mấy người chạy trốn đến đỉnh núi thì mới phát hiện đã không còn đường lui, phía trước chỉ có vách núi dựng đứng.
Đây là lần đầu tiên Y Lệ Sa Bạch đối mặt với chuyện như thế này, nàng ta sợ đến mức mặt tái nhợt.
“Đây là sự lợi hại của nước Hoa Hạ đó hả? Nhiều thích khách như vậy mà vẫn có thể trà trộn vào được, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt mà…”
“Câm miệng… Nếu không phải vì đến tìm cô thì ông đây có thể gặp chuyện như vầy à? Đám người này… đừng nói là đến giết cô đấy nhé?”
Sau đó, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Y Lệ Sa Bạch nói: “Chắc chắn là do người của mười một nước làm, có lẽ tin tức ta đến Trung Nguyên đã bị lộ ra ngoài, không phải do người của ngươi làm à?”
Lãnh Thiên Minh cả giận nói: “Câm miệng lại… Nếu không phải thấy cô cũng khá xinh đẹp thì ta cũng lười để ý đến cô…”
“Ngươi… đàn ông Trung Nguyên đều là thứ vô sỉ…”
“Ta vô sỉ… đến đây xem… ông đây có đủ 32 cái răng đấy, không thiếu một cái…”
“Ngươi… không nói lý mà…”
Lúc này, Lý Tứ vội chạy đến.