Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 680: “buông Tay Đánh Cược Một Lần Là Sao”





“Ha ha ha… Sứ giả thật là thẳng thắn, ta thích, vậy xin hỏi quý quốc, các người có thù oán sâu đậm gì với Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đến nỗi phải đi chinh phạt phương tây vậy?”
“Ồ… việc này…”
Sứ thần Hoa Hạ do dự trong chốc lát rồi cắn răng nói: “Không dối gạt Khả Hãn, chuyện này nói ra có hơi buồn cười, bởi vì Hỗ Đặc Mạc Nhĩ là một tên súc sinh, ông ta dám làm nhục người phụ nữ của tướng quân Hoa Hạ ta, lại còn muốn giết con của ngài ấy, thù oán lớn như thế, thử hỏi sao tướng quân nhà ta có thể không báo cho được”.
Ma Kha Mạt trợn trừng mắt nhìn sứ thần.
Advertisement
“Chỉ vì vậy?”
“Chỉ có vậy, Khả Hãn cũng biết, đối với Hoa Hạ ta, đàn ông có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể bị cắm sừng, chuyện này không cách nào tha thứ được.

Nếu Khả Hãn không tin thì cứ phái người đến nước Hoa Hạ điều tra, hiện tại, không ai ở Hoa Hạ là không biết việc này…”
“Ha ha ha… Không thể ngờ được, không thể ngờ được, một người phụ nữ lại có thể gây ra trận chiến lớn như vậy, người Hoa Hạ đúng là đàn ông chân chính.
Ha ha ha… sứ thần đại nhân, ta đồng ý hợp tác”.
“Vậy thì ta ở đây, thay mặt cho Đa tướng quân của chúng ta, tạ ơn Khả Hãn…”
“Không cần, nói với Đa tướng quân, chỉ cần ông ta muốn, bao nhiêu thiếu nữ, ta cũng sẽ đưa đến… Ha ha ha… người đâu, sắp xếp cho sứ giả một căn phòng tốt nhất, chuẩn bị thêm hai mươi mỹ nữ tuyệt sắc, hầu hạ sứ giả thật tốt…”
“Đa tạ Khả Hãn…”
“Ha ha ha…”
“Ắt xì…”
Trong doanh trướng Hắc Kỳ Quân, Đa Đoạt nhịn không được hắt xì mấy cái.
“Mẹ kiếp, sao cứ hắt xì mãi thế này, chẳng lẽ có tên khốn nào đang nói xấu ta…”
Vương thành Khoa Nhĩ Mạn, Cát Á Tư Thản.
Có thể nói đây là tòa thành vĩ đại nhất ở đại lục Tây Âu, đã có hơn một ngàn năm lịch sử, tường thành được xây dựng hoàn toàn bằng đá tảng, vô cùng cao lớn, từ xa nhìn lại, hệt như một pháo đài cực lớn.
Lúc này, Hỗ Đặc Mạc Nhĩ đã nhận được tin A La Mộc Đồ rơi vào tay giặc, ông ta sầm mặt nhìn các hạ thần của mình…
“Bốn mươi vạn đại quân… bốn mươi vạn đại quân đấy, vậy mà thủ không nổi ba ngày… Ha ha ha… thật là nực cười, thật đáng xấu hổ…”
“Đại hãn… chắc chắn… chắc chắn là do đám tướng lĩnh thủ thành… do bọn họ sợ chết, phản bội Đại Hãn… nếu không sao A La Mộc Đồ lại không thủ nổi ba ngày chứ…”
“Câm miệng, toàn bộ quan viên thủ thành đều đã tử trận… Đám người các ngươi chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, giờ phải làm sao hả? Các ngươi nói thử xem”.
Thấy không ai lên tiếng, Hốt Giác liền bước ra.
“Đại Hãn, hiện tại chúng ta phải mau chóng hành động, sức chiến đấu của người Trung Nguyên đã vượt xa tầm tưởng tượng của chúng ta, nếu chúng ta vẫn nán lại thành, sợ là kết cục của chúng ta chỉ có một con đường chết”.
Nếu như là ngày thường, khi nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ có người phản bác, thế nhưng hôm nay lại không ai lên tiếng…
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nói: “Lão vương gia, ngài đã từng gặp đám người Trung Nguyên kia, rốt cuộc bọn họ là thứ ác ma gì?”
“Dù là thể trạng hay hình thể thì những người… Trung Nguyên kia cũng không sánh kịp người Khoa Nhĩ Mạn ta, nếu cận chiến thì chắc chắn không phải đối thủ của chúng ta, nhưng sự lợi hại của bọn họ nằm ở vũ khí, quả thật quá mạnh”.
Theo ta được biết, khi đánh chiếm A La Mộc Đồ, còn có rất nhiều vũ khí mà bọn họ chưa dùng đến, từ đó có thể thấy vũ khí của bọn họ đáng sợ nhường nào”.
“Vậy ý của lão vương gia là…?”

Đột nhiên, Hốt Giác quỳ sụp xuống.
“Đại Hãn, ngày hôm nay, Khoa Nhĩ Mạn ta đã bị dồn đến bờ vực sinh tử, A La Mộc Đồ rơi vào tay giặc đã chứng minh rằng trú đóng tại thành trì không có tác dụng gì cả, muốn giành thắng lợi, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần”.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nói: “Buông tay đánh cược một lần là sao?”
“Ra khỏi thành tác chiến, bố trí mai phục trên đường tiến quân của người Trung Nguyên, tiến hành đánh lén, khiến vũ khí của bọn họ không phát huy được tác dụng, chỉ có như vậy, chúng ta mới có khả năng giành phần thắng”.
Bên cạnh, có một người hô to: “Sao có thể được, chúng ta đã tổn thất không ít nhân mã, nếu như lại phái những người còn lại ra khỏi thành thì lấy ai thủ vệ vương thành? Đại Hãn, tường thành ở đây cao lớn, dễ thủ khó công, dù vũ khí của người Trung Nguyên có lợi hại hơn nữa thì cũng không có khả năng đánh chiếm được, nếu không thì chúng ta chuyển xuống dưới mặt đất, giằng co với đám người kia, để xem bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.