Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 678: “đại Lục Tây Âu Chỉ Có Thể Có Một Vương…”





“Cái gì?”
Tất cả tướng lĩnh trong trướng đều không thể tin nổi.
“Lý Thành, theo kế hoạch ban đầu, chúng ta cần bao nhiêu lâu để đốn hạ thành A La Mộc Đồ?”
Advertisement
“Hồi tướng quân, một tháng ạ”.
“Mẹ ơi, mới mấy ngày, sao Khoa Nhĩ Mạn lại không theo đúng kế hoạch gì thế…”
Vô số quân nhân Khoa Nhĩ Mạn bước ra khỏi thành, trên người bọn chúng hầu hết đều bị thương nặng nhẹ khác nhau, toàn bộ bách tính trong thành quỳ rạp dưới đất…
Thực ra, không phải bọn chúng sợ chết, mà là cuộc chiến này quá tàn phá tinh thần, nhìn những chiến hữu, người thân,…từng người bị chết cháy, bản thân lại không thể làm gì, nhất là khi thấy kẻ địch lớn mạnh áp đảo, bản thân thì hoàn toàn không có khả năng chiến thắng, loại cảm giác đó, thực sự là sống không bằng chết…
Đa Đoạt bước tới trước mặt binh sĩ Khoa Nhĩ Đồ.

“Ở đây ai là người làm chủ?”
“Đại…đại nhân, bọn họ đều bị thiêu chết rồi…”
“Ồ…”
Thảo nào đầu hàng.
“Nếu các ngươi đã đầu hàng, vậy tức là các ngươi đã nhận ra lỗi lầm của mình, cải tà quy chính, tục ngữ nói rất đúng, đúng lúc…ờ…cái gì mà…quay đầu là bờ, quân tử quay đầu…dù sao đại ý là rất tốt”.
Đến những tướng lĩnh Hắc Kỳ quân nghe cũng ngại thay, da mặt Đa tướng quân rốt cuộc làm từ gì?
Đa Đoạt tiếp tục: “Các tướng sĩ đầu hàng toàn bộ di chuyển về biên giới phía bắc, góp phần xây dựng sự nghiệp đường sắt vĩ đại, bên đó vừa hay đang thiếu người”.
“Những bách tính tình nguyện đầu hàng, lĩnh chứng nhận công dân hạng ba, di chuyển tới biên giới phía bắc, còn ai không quy hàng, đuổi ra khỏi thành, nhưng ta phải nói trước, mỗi người chỉ có một cơ hội, bỏ lỡ lần này, sẽ không có lần thứ hai”.
Binh sĩ và bách tính trong thành A La Mộc Đồ bắt đầu di chuyển theo hướng dẫn của Hắc Kỳ quân, nơi đang chờ đón bọn chúng, là một xã hội yêu học tập, yêu lao động, yêu cuộc sống.

Vương thành Hoa Lạt Tử Mô.
Khả hãn Hoa Lạt Tử Mô, Ma Kha Mạt lúc này vô cùng khoan khoái, hắn ta vừa gặp sứ thần Khoa Nhĩ Mạn, Khoa Nhĩ Mạn đã đồng ý giao tặng Đột Quyết, xem ra là đang lấy lòng hắn ta.
“Khả hãn, Khoa Nhĩ Mạn trước giờ là tử địch của chúng ta, hai nước khai chiến chỉ là vấn đề thời gian, tại sao chúng đột nhiên lại tỏ thiện ý?”
“Không rõ, lẽ nào là do người Trung Nguyên tấn công chúng? Không thể nào, nghe nói người Trung Nguyên không có nổi một kỵ binh, chẳng chút uy hiếp…”
“Khả hãn, từ khi đám Trung Nguyên lần đầu đặt chân đến phương tây, ta cảm giác sự tình không đơn giản như vậy, chúng ta vẫn nên chuẩn bị tốt”.
“Ồ…ý của ngươi là…?”
“Đại lục Tây Âu chỉ có thể có một vương…”
Đúng lúc này, một thị vệ bước vào.
“Khả hãn, có sứ giả cầu kiến”.
“Lại có sứ giả, ở đâu?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.