Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 594: Tiểu Tử Này Đúng Là Thứ Gì Cũng Dám Nói





Tề Dung: “Lão thần ngược lại cho rằng, Phù Tang thật sự muốn nghị hòa, tình hình chiến trận Phù Tang có lẽ mọi người đều biết, hiện giờ tác chiến hai đường, chắc chắn thất bại, vậy nên chúng không tiếc giá nào bảo toàn lực lượng cũng là điều dễ hiểu”.
Tân Cửu: “Các vị, thật ra Phù Tang có thật tâm nghị hòa hay không không quan trọng, trước mắt chúng ta phải xem xét, có nên tha cho chúng không.
Nếu không, vậy hãy mở rộng tiến công, thậm chí tiến hành kế hoạch không kích, đập nát hoàn toàn hệ thống chỉ huy Phù Tang, mượn tay người Tây Dương, hủy diệt tận gốc bọn chúng, nếu muốn tha, vậy chỉ cần đứng yên…”
Advertisement
“Ý của Tân đại nhân là, chưa thể diệt Phù Tang?”
Tân Cửu: “Đúng vậy, theo ta, giờ vẫn chưa phải lúc tốt nhất để tiêu diệt Phù Tang, theo tình báo Thiên Võng, người phương tây tấn công Phù Tang, mục đích chính là Hoa Hạ, nếu giờ để chúng chiếm lĩnh, vậy các nước phương tây sẽ không ngừng vận chuyển quân đội qua, lúc đó, e rằng chiến hỏa sẽ nhằm vào Hoa Hạ, mặc dù ta có lợi thế không quân, nhưng liên quân chiến hạm của chúng quá lớn mạnh, chưa chắc ta nắm phần thắng”.

Lãnh Thiên Minh gật đầu.
“Tân Cửu nói có lí, sớm muộn cũng phải diệt Phù Tang, nhưng giờ không phải cơ hội tốt nhất, đám người phương tây đốt phá, giết chóc, cướp bóc, làm đủ điều xấu xa khắp mọi nơi trên thế giới, nay lại muốn xâm lược Hoa Hạ chúng ta, thật là si tâm vọng tưởng”.
Tề Dung: “Vậy ý của hoàng thượng là chấp nhận nghị hòa?”
“Việc này…”
Trong lòng Lãnh Thiên Minh giằng co, hắn vốn luôn muốn đánh chết Phù Tang, đây là cơ hội cực tốt, nhưng đứng từ góc độ đất nước, mối uy hiếp lớn nhất hiện giờ lại không phải Phù Tang, hắn nên làm thế nào?
Đột nhiên, Lãnh Thiên Minh nhớ ra Quản Cùng, người có lắm quỷ kế nhất.
“Quản Cùng, tiểu tử ngươi…không, ngươi thấy nên làm thế nào?”
Quản Cùng chững lại, thản nhiên đáp: “Liên quan gì đến ta?”
Lãnh Thiên Minh cũng ngẩn người.
“Ta hỏi ngươi có ý kiến gì, không bảo chuyện liên quan đến ngươi”.
“À…Phù Tang muốn nghị hòa chắc chắn là bước đường cùng, đám súc vật đó chẳng khác gì lũ sói mắt trắng, cho dù tha cho chúng, sau này hẳn sẽ cắn lại ta, nhưng những người Tây Dương…cũng chẳng khác là bao, đều không phải loại tốt đẹp gì, tốt nhất cứ để chúng tiếp tục đánh, có điều, chỉ tiếc mấy nữ nhân Phù Tang…”
“Hả…ngươi nói gì?”
Tất cả mọi người trong đại điện đều tròn mắt kinh ngạc, tiểu tử này đúng là thứ gì cũng dám nói.
Lãnh Thiên Minh ngược lại cảm thấy rất bình thường, mà lời Quản Cùng nói cũng rất có lí.
“Quản Cùng, vậy ngươi bảo phải làm sao mới kéo dài trận chiến của chúng?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.