Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 582: “có Gan Thì Ra Đây”





"Những người xinh đẹp thì chắc chắn sẽ đem về nước, kém hơn chút thì chuyển đến bắc cảnh, về phần dàn ông thì lần này chắc sẽ chuyển đến biên giới phía Nam, nơi đó đang sửa lại Trường Thành, có điều các ngươi yên tâm, nếu như các ngươi nhìn trúng cô nương nào thì ta sẽ nói với Cổ Bách Vạn một tiếng, để giá ưu đãi cho các ngươi".
"Ha ha, Đa tướng quân, ngài vẫn chăm lo đến bản thân một chút, có điều ngài nói hoàng thượng sao lại chạy tới phía Nam để sửa Trường Thành, mấy tiểu quốc ở đó đều không có uy hiếp gì với chúng ta mà".
Advertisement
"Ta cũng không rõ lắm, dựa vào ý của hoàng thượng thì bọn họ quá xấu, không thể để họ trà trộn vào trung nguyên làm vấy bẩn huyết thống Hoa Hạ ta được".
"Như vậy cũng được sao?"
Đa Đoạt cười đáp: "Lừa ngươi làm gì, hoàng thượng đã nói rồi, đợi xử lý Phù Tang xong thì mấy nước phía Nam đó cũng sẽ chỉnh đốn lại, đặc biệt là...!cổ quốc Ấn Độ gì đó..."
"Nhưng bọn họ đâu có xâm phạm gì đến chúng ta".
Đa Đoạt nói: "Ai quy định chỉ có người khác xâm phạm trung nguyên ta còn trung nguyên ta không thể xâm phạm người khác?"

Mọi người không khỏi gật đầu nói: "Rõ".
Lúc này một binh lính chạy tới.
"Tướng quân, người Phù Tang lại tới khiêu khích rồi".
Đa Đoạt lau mồ hôi nói: "Đi...!dù sao cũng đang chán, mọi người cùng tới xem đi".
Trên bài đất trống vô tận, hàng ngàn binh sĩ Phù Tang cởi trần, mông vểnh lên, liên tục lắc lư, miệng còn mắng không ngừng.
Hàng ngàn binh sĩ Phù Tang đồng thanh hô lên dưới sự dẫn dắt của võ quan Phù Tang: “Các ngươi ra đây”.
Mà các binh sĩ Hoa Hạ lại đồng thanh hô lên trước sự dẫn dắt của một tướng quân: “Các ngươi đến đây”.

“Có gan thì ra đây”.
“Có gan thì đến đây”.
Hai bên đều liên tục lớn tiếng nói bằng ngôn ngữ của mình, trông có vẻ khá hài hước…
Trong đại doanh quân đội Phù Tang, Bổn Trác Danh lo lắng nhìn bản đồ.
“Tướng quân, người Hoa Hạ vẫn không chịu ra chiến, tụ lại ở cửa cốc, có gần bốn trăm hỏa pháo, còn có bốn trăm chiếc khinh khí cầu tuần tra, chúng ta đã thử tấn công mấy lần nhưng không xông qua được, thương vong quá lớn, đám người Hoa Hạ gian xảo này còn không chịu ra nữa thì phải làm sao?”
Bổn Trác Danh nói: “Đi vòng từ nơi khác phải mất bao lâu?”
“Ít nhất là năm ngày đi đường, hơn nữa một khi không có sự uy hiếp của Nỏ Thần thì khinh khí cầu của chúng sẽ liên tục tấn công, chúng ta lại không dám lôi Nỏ Thần ra che chắn”.
“Mẹ kiếp, đám người Hoa Hạ này đúng là không biết xấu hổ, không dám quyết đấu chính diện với chúng ta, chỉ biết chơi ám chiêu, không thể cứ tiếp tục bị kéo dài như thế, lương thực của chúng ta không chống đỡ nổi, trong ba ngày phải nghĩ cách dẫn chúng ra đánh”.
Còn bên Hoa Hạ lại không hề tỏ ra gấp gáp chút nào, ăn uống ngủ nghỉ đều rất thoải mái, có thể liên tục vận chuyển mọi thứ đến, cả vùng biển Cao Ly cũng đã bị chiến hạm phong tỏa hoàn toàn, quân đội một trăm vạn lính của Phù Tang hệt như rùa rúc trong mai, ta không đánh với ngươi, chơi đùa thôi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.