Xích Thị Khứ Bát tái mặt, tuy rằng trước kia cũng có quân tạo phản, nhưng hầu hết điều là lũ dân thường đói khổ, hắn ta chỉ cần chỉ huy đám quân bù nhìn kia đi xử lý là được, nhưng lần này lại do chính chúng tạo phản.
“Có chuyện rồi, lập tức tập kết nhân mã của chúng ta tại Tân La, đồng thời phát thư cầu viện trung quân”.
Advertisement
Nhưng lúc này, có khoảng 2000 đến 3000 quân phụ thuộc đã xông vào.
Gần như cùng một lúc, tất cả các cứ điểm của Phù Tang tại Tân La đều bị một lượng lớn quân phụ thuộc tiến công.
Tuy sức chiến đấu của người Tịch rất dũng mãnh, nhưng ít không thể địch nhiều, trận chiến này kéo dài chưa đến một canh giờ, Xích Thị Khứ Bát đã trở thành tù nhân.
Xích Thị Khứ Bát hung tợn nhìn tên tướng quân Cao Ly đã bắt mình, ngày hôm qua, tên này còn quỳ trước mặt hắn ta đấy, càng nghĩ, hắn ta càng cảm thấy giận không thể tả.
“Các ngươi dám tạo phản à? Đúng là chán sống!”
Tướng quân Cao Ly kia bật cười ha hả, sau đó đá một cước vào đầu gối Xích Thị Khứ Bát, khiến hắn ta quỳ sụp xuống.
“Xích Thị Khứ Bát, má nó, ta nhịn ngươi lâu rồi.
Bộ dạng chẳng khác nào bãi phân trâu, mẹ kiếp, ngày nào cũng đi tìm gái, vừa nhìn thấy ngươi là ta thấy buồn nôn rồi”.
“Ha ha ha…”
Không ngờ Xích Thị Khứ Bát lại bật cười ha hả.
“Nực cười, ngày hôm qua, đám Cao Ly các ngươi còn quỳ trước mặt ta, cầu xin ta nâng đỡ, vậy mà nay lại giễu võ giương oai, các ngươi đúng là một dân tộc ba phải”.
“Ta khinh…”, tướng quân Cao Ly lại đá thêm một cước lên mặt Xích Thị Khứ Bát.
“Ta cho ngươi biết, đám người Tịch các ngươi sắp tiêu rồi, đại quân Hoa Hạ đã tiến vào Cao Ly, bọn họ sẽ giúp chúng ta tiêu diệt các ngươi”.
Xích Thị Khứ Bát cười to: “Đúng là một đất nước không có nguyên tắc, chờ đi, đại quân Phù Tang ta sẽ san bằng nơi đây, huyết tẩy Cao Ly các ngươi”.
“Ôi trời ạ, hay cho một tên Xích Thị Khứ Bát, đến nước này còn giương oai với ta, đi chết đi”.
Nói xong, tướng quân Cao Ly kia liền vung đao chặt đầu Xích Thị Khứ Bát.
(Xích Thị Khứ Bát: Tác giả, có thể cho ta sống thêm một chương được không? Tác giả: Đi chết đi!)
Quân Phù Tang đang đóng tại Cao Ly nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ, hơn nữa đều bị giết một cách vô cùng tàn nhẫn.
Ngày thường, thoạt nhìn quân phụ thuộc hệt như những con cừu bé nhỏ, đáng thương, nhưng một khi hung ác lên thì cực kỳ nghiêm túc.
Gần một ngàn binh sĩ Phù Tang gần như bị tra tấn đến chết.
Lý Thành dẫn theo hai mươi vạn Hắc Kỳ Quân xuôi nam, suốt chặng đường đi hệt như gió thu cuốn lá vàng, không hề gặp trở ngại.
Cũng đành, đại quân Phù Tang đều tập trung ở phía Nam, còn phía Bắc cùng lắm chỉ là một số quân phụ thuộc.
Vừa nghe tiếng súng là đám quân này lập tức quay đầu bỏ chạy, có cưỡi ngựa cũng không cách nào đuổi kịp bọn họ.
Trong doanh trướng trung quân.
Lý Thành nhìn bản đồ và hỏi: “Còn bao lâu nữa là đến Tân La?”
“Tướng quân, xuôi nam thêm hai mươi dặm nữa là đến thành Tân La.
Theo dự tính thì tối nay có thể đến”.
“Tốt lắm, lệnh cho đại quân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai dồn hết sức mà đánh, chỉ cần chiếm được thành Tân La, tương đương với việc Cao Ly bị diệt”.