Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 534: Không Quá Đáng





Mọi người lập tức im lặng, phải biết từ khi hai nước xác nhập, phạm vi kinh doanh đã được mở rộng không ít.
Hơn nữa, quốc thái dân an, các thương nhân đều kiếm được tiền đầy bồ…
Thấy không có ai lên tiếng, Mã Họa Đằng nói tiếp: “Các vị không nói, nhưng trong lòng các vị đều hiểu rõ, hai năm qua, thương nhân Hoa Hạ ta không có ai là không kiếm ra tiền? Vậy mọi người có từng nghĩ vì sao mình lại lời được nhiều tiền như vậy hay không?”
Advertisement
Mọi người vẫn không nói lời nào.
“Không cần ta nói, chắc hẳn mọi người cũng đều hiểu, sở dĩ hai năm qua có thể kiếm được nhiều tiền như vậy là bởi triều đình đã bỏ ra vô số nhân lực, tài lực để tiêu diệt hải tặc, giữ gìn trị an, xử lý tham quan, tạo cho các ngươi một môi trường kinh doanh hoàn mỹ.
Mấy thứ này… không phải bạc à? Muốn kiếm được nhiều hơn thì phải trả giá một chút chứ, không phải sao?”

“Nhưng… nhưng đó là tiền mà chúng ta vất vả kiếm được mà”.
“Đúng… tại sao chúng ta phải bỏ ra nhiều tiền vậy chứ…”
Có vài người lên tiếng phản đối.
Mã Họa Đằng cười nói: “Tại sao à? Vì sắp tới đây, triều đình sẽ tạo cơ hội cho các vị kiếm được nhiều hơn”.
Các thương nhân ngẩn ra.
Phụ thân của Mã Họa Đằng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đằng nhi, ý của con là sao?”
“Phụ thân đại nhân, mấy năm nay chúng ta đi biển, tuy kiếm được tiền nhưng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Ở Hoa Hạ không còn hải tặc, nhưng các quốc gia khác thì sao? Còn nữa, thương phẩm của chúng ta thường bị ép giá một cách vô lý ở nước ngoài, chúng ta có cách nào không? Vậy ngài có từng nghĩ đến việc, sau này, tất cả các vấn đề này đều được giải quyết không?”
Không chỉ riêng phụ thân của Mã Họa Đằng, mà tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cả đám bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này.
Phụ thân của Mã Họa Đằng phấn khích đến nổi tay chân run lên, mấy năm nay, tuy đi biển kiếm được lợi nhuận không ít, nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều mối nguy, lại phải thường xuyên nhìn mặt người khác.
Nếu như có thể thoát khỏi những… vấn đề này, dù có táng gia bại sản, ông ta cũng sẽ mua thêm năm chiếc thuyền buôn…
“Đằng… Đằng nhi, con nói rõ ra cho ta nghe xem nào!”
“Đơn giản thôi, trong quy định tăng thêm thuế phụ thu, triều đình có ghi rõ, hễ là các giao dịch nộp thuế thì đó chính là giao dịch của triều đình, sẽ được triều đình bảo hộ.
Nói vậy, bất kể các vị có kinh doanh ở đâu hoặc trong ngành nghề gì, thì một khi xuất hiện vấn đề, triều đình sẽ ra mặt hỗ trợ…”
Mã Họa Đằng dừng lại một chút rồi cất cao giọng nói: “Hơn nữa, còn có một vấn đề quan trọng hơn, không biết các vị có từng nghĩ đến hay không? Đương kim hoàng thượng là bậc hào kiệt, chí ở thiên hạ, lấy Ba Nhĩ Đồ làm ví dụ, Cổ Bách Vạn mua lại Ba Nhĩ Đồ, mọi người đều cho rằng ông ta lỗ nặng rồi, nhưng kết quả thì sao, ông ta mang thương phẩm Hoa Hạ đến đó bán, kiếm được bộn tiền, sống còn thoải mái hơn cả hoàng thượng nữa đấy.
Chẳng lẽ các vị không muốn kinh doanh ở Ba Nhĩ Đồ sao?”
Nghe đến đó, chúng thương nhân bắt đầu đỏ mắt…
“Mã đại nhân… ý của ngài là… chúng ta có thể đến nước khác kinh doanh?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta không chỉ bán, mà còn phải trực tiếp bán, thậm chí xây dựng xưởng sản xuất ở nước ngoài, đến lúc đó, sẽ có vô số của cải đang chờ đợi các vị ở phía trước”.
“Mã đại nhân, Mã đại lão gia… nhưng quốc gia khác sẽ cho phép chúng ta kinh doanh và xây dựng xưởng trên lãnh thổ của họ à?”
Mã Họa Đằng hít sâu một hơi: “Sao lại cần bọn họ cho phép? Có thấy Ba Nhĩ Đồ không? Chỉ cần nộp thuế phụ thu, các vị có thể đến đó xây dựng nhà máy, kinh doanh bất kỳ lúc nào.

Thiên hạ này to lớn như vậy, sẽ có bao nhiêu Ba Nhĩ Đồ? Năm mươi? Một trăm? Hay năm trăm? Điều mà đương kim hoàng thượng muốn chính là biến thiên hạ này thành Ba Nhĩ Đồ, đến lúc đó, không lo thương phẩm của các vị không bán được, chỉ lo các vị sản xuất không đủ mà thôi.
Sự nghiệp vĩ đại như thế, chỉ thu có 1/10 lúc ban đầu thì có quá đáng không?”
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Không quá đáng, không quá đáng chút nào…”, đột nhiên có người hô lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.