Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 462: “không Thể Nào…không Thể Nào…”





Đột nhiên, một trận hỗn loạn.
“Có thích khách…hộ giá…”
“Hộ giá…”
Vô số cấm vệ quân lập tức xuất hiện, vây kín quanh một vùng, hơn chục bách tính quỳ gần xe ngựa cũng được bọc lại.
Advertisement
Những bách tính thiện lương tội nghiệp hồi nãy, đột nhiên lộ ra nụ cười hiểm ác, trước khi có người kịp phản ứng lại, bọn chúng đột nhiên châm lửa bọc đồ sau lưng.
“Cẩu hoàng đế, chết đi…”
Mười mấy người trực tiếp lao về phía xe ngựa, cấm quân đang hộ giá căn bản không kịp phản ứng.
“Đoàng…đùng…đoàng…”
Hơn chục kẻ đều đem theo thuốc súng đặc chế, trong giây khắc, cả xe ngựa hoàng thượng nổ tung thành bụi, đến thái giám và cấm quân gần đó cũng bỏ mạng…
Trung quân một trận hỗn loạn.

“Hộ giá…hộ giá…”
“Mau truyền ngự y…”
Cửa cốc hỗn loạn, số bách tính tưởng như vô hại bên ngoài lại đột nhiên tấn công cấm quân.
Đây đều là thích khách do Phù Tang sắp xếp, mặc dù chúng rất nhanh đã bị cấm quân khống chế, nhưng sau khi nghe được tiếng nổ vang trời từ phía trung quân, bọn chúng liền bật cười hả hê.
“Thành công rồi…ha ha…thành công rồi…”
Tướng quân Phù Tang đứng phía xa quan sát, nhìn thấy xe ngựa tan tành khói bụi cùng với cấm quân hoảng loạn, cũng không nén nổi kích động.
Thích sát thành công, thật sự đã thành công, mất hàng chục mạng người cho một vở kịch, nhưng cuối cùng cũng thành công, tất cả đều xứng đáng.
Đột nhiên, vô số cấm quân từ tứ phía lao ra, bao vây tên tướng quân Phù Tang và những kẻ còn lại.
Hắn ta sắc mặt đại biến, tại sao những cấm quân này đột nhiên lại lao ra? Không lẽ hắn ta đã bại lộ, nhưng tên hoàng đế kia đã nổ tan xác cơ mà.

“Chuẩn bị tác chiến, liều mạng với chúng…”
“Graooo…”
Vài tiếng gầm vang vọng, chỉ thấy ba con hổ Tuyết Sơn cực lớn phóng ra.
Đám người Phù Tang chợt có dự cảm không lành, phải rồi, bản thân chúng đã sơ ý, ba con hổ này luôn túc trực bên cạnh cẩu hoàng đế kia, nhưng vừa rồi, bên cạnh xe ngựa đâu có hổ…không lẽ?
“Đám người Phù Tang các ngươi đúng là âm hồn bất tán, có điều lần này lại khiến các ngươi thất vọng rồi”.
Một người thanh niên bước ra, chính là Lãnh Thiên Minh.
“Ngươi…ngươi là ai?”
“Ta là ai? Ta chính là là hoàng đế Hoa Hạ các ngươi hao tâm tổn sức nghĩ cách giết hại, sao nào? Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?”
“Sao…sao có thể? Tại sao lại vậy? Làm sao ngươi biết bọn ta ở đây?”
“Aiz, hết cách, ta có thần linh chỉ điểm, đêm qua ngủ mơ, được báo mộng hôm nay sẽ xuất hiện một đám súc sinh giả dạng bách tính thích sát ta, vậy nên đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi các ngươi cắn câu”.
Tướng quân Phù Tang không thể tin nổi.
“Không thể nào…không thể nào…”
“Được rồi, ngươi đừng cứ có hay không thể nữa, các ngươi còn bao nhiêu bí mật, nếu chịu khai ra, ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.