Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 442: “ra Dáng Lắm…”





“Lão phu cảm tạ các vị đã có mặt hôm nay, lần thảo luận này, mọi người hãy tự do ngôn luận, không cần cân nhắc quá nhiều, đương kim hoàng thượng là một minh quân, ta và những người đọc sách khác có nghĩa vụ và trách nhiệm thay hoàng thượng đưa ra một lời giải thích”.
Phương Thư Thần nói một cách từ tốn.
Mọi người đều không lên tiếng, lúc này, Đa Đoạt đứng lên.
Advertisement
“Thưa thầy, học trò tán thành chính sách của hoàng thượng, không phải vì trò là thống lĩnh đại quân, mà vì Ba Nhĩ Đồ chiếm đóng Di Châu lâu nay, sát hại bách tính, làm đủ điều ác, nếu như triều đình không thể báo thù cho những bách tính vô tội đã bỏ mạng, vậy còn mặt mũi nào nữa?”
Một người khác đứng dậy.
“Lời của Đa Đoạt tướng quân không sai, nhưng đường đến Ba Nhĩ Đồ xa xôi hiểm trở, không biết trận chiến sẽ kéo dài bao lâu, càng không biết sẽ chết bao nhiêu người, nếu chỉ đơn thuần vì báo thù, liệu có thật sự cần thiết?”
“Đúng, Hoa Hạ là cường quốc hùng mạnh, chỉ cần bọn chúng biết sự lợi hại của chúng ta, không dám đến nữa, chúng ta hà tất phải xuất binh tấn công, ta cho rằng việc viễn chinh Ba Nhĩ Đồ, thực sự hao tổn nhân lực và tiền tài”.

“Đúng thế…mặc dù vương triều Ba Nhĩ Đồ đáng ghét, nhưng với tư cách là thần tử của hoàng thượng, chúng ta nên nghĩ cho hoàng thượng, hiện giờ Hoa Hạ đã vươn tới đỉnh cao, nhưng chưa hề có kinh nghiệm viễn chinh hải ngoại, thay vì mạo hiểm, không bằng gia tăng phòng cố trong nước”.
“Ta ủng hộ quyết định của hoàng thượng, dựa vào đâu bọn chúng tấn công Hoa Hạ, chúng ta lại không thể đánh lại”.
“Đúng…đương kim hoàng thượng thánh minh, nếu ngài ấy đã muốn đánh, vậy thì nên quân dân một lòng, toàn lực ủng hộ”.

Trong chốc lát, mọi người bắt đầu hăng hái tranh luận, đợi khi bọn họ nói xong, Phương Thư Thần mới mỉm cười gật đầu, nói với mấy người bên cạnh nãy giờ vẫn giữ im lặng.
“Các ngươi thì sao?”
Đám đông nhìn theo hướng Phương Thư Thần nói, mới phát hiện ngoại trừ thống soái Đa Đoạt, ở đây còn có tư lệnh hải quân Trình Khai Sơn và các đại tướng khác…
Trình Khai Sơn đứng lên, nói: “Hải quân thề chết tuân mệnh hoàng thượng, đừng nói chúng ta đang nắm chắc mười phần, cho dù một phần, chỉ cần hoàng thượng quyết định, kể cả phải chết, chúng ta đều tuyệt không nói hai lời”.
“Hắc Kỳ quân ta viễn chinh, có thể tham gia cuộc chiến sắp tới, là vinh dự không gì bằng, được tận trung với hoàng thượng, với Hoa Hạ, chết cũng không từ”.
Thái độ phía quân đội luôn khiến mọi người rung động, những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi khí thế của họ, tất cả đều hoan hô ngay lập tức.
“Hải quân quá đỉnh, Hắc Kỳ quân quá đỉnh…”
“Ra dáng lắm…”
“Đánh chết đám chó Ba Nhĩ Đồ…”
Đúng lúc này, một thanh niên đeo mặt nạ đột nhiên đứng dậy, chắp tay nói: “Học trò cũng tán thành quyết định của hoàng thượng, không chỉ vì Ba Nhĩ Đồ chiếm đảo Di Châu, tàn sát bách tính, mà càng vì, trận chiến này sớm muộn đều phải đánh”.
Đám đông nghị luận không ngớt.
“Vị học tử này, lời vừa rồi có ý là gì?”
Người đeo mặt nạ kia tiếp tục nói: “Có phải bây giờ mọi người vẫn còn nghi ngờ về việc nên xuất binh hay không, nhưng đã bao giờ mọi người nghĩ thử, liệu Ba Nhĩ Đồ sẽ từ bỏ tại đây? Có thể bây giờ hải quân chúng đã bị hư hại và sẽ không trở lại trong vài năm tới, nhưng ai dám đảm bảo rằng Ba Nhĩ Đồ sẽ vĩnh viễn không quay lại trong tương lai?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.