“Chúng ta định tới đây giúp đỡ, không ngờ lại gặp phải nhiều sói như vậy”.
Trình Khai Sơn cũng hét lớn.
Khi Trình Khai Sơn hét xong, đối diện rộ lên tiếng tranh luận.
“Giọng nói này? Liệu có phải?”
“Có phải là Trình đại ca?”
“Ê…huynh…là Trình đại ca ư?”
Trình Khai Sơn nghe vậy, lớn tiếng đáp: “Là ta, ta là Trình Khai Sơn, các người thuộc bộ lạc Hắc Thạch đúng không?”
“Trình đại ca…mau qua đây”.
Một vài người phía đối diện vừa hét vừa bắn tên yểm trợ ba người.
Tới gần mới nhìn rõ tình hình của họ, mười mấy người, nhưng còn sức chiến đấu chỉ có ba, bốn người, hầu như ai cũng bị thương, trong đó duy nhất một nữ tử chưa bị thương, đang đứng trên mỏm đá cao nhất, cầm cung bắn đám sói, gần như bách phát bách trúng.
Lãnh Thiên Minh mượn ánh trăng ngước lên nhìn, bỗng chốc cả người ngẩn ngơ.
Nếu như có thứ gọi là nhất kiến chung tình, vậy hắn giờ đã gặp được rồi, trước mắt hắn, là một tiên nữ toàn thân y phục trắng muốt, mái tóc dài thắt bím, sắc mặt bình thản, không chút hoảng loạn, đôi tay nàng cầm cung bảo vệ mọi người, xin đừng trách hắn lăng nhăng, đây là do nữ nhân thật sự quá thần kỳ…
“Mộ Như Tuyết muội muội”.
Trình Khai Sơn gọi nữ tử đó.
Nàng liếc nhìn Trình Khai Sơn, bình tĩnh nói: “Trình đại ca, mọi người chạy tới đây làm gì?”
Trình Khai Sơn chỉ vào Lãnh Thiên Minh: “Vị này là thất hoàng tử Bắc Lương chúng ta, ngài ấy đến giúp tộc Hắc Thạch, vốn định tối nay tới bộ lạc, kết quả thấy tiếng đánh nhau, nên đã qua giúp đỡ”.
Mộ Như Tuyết không đổi sắc mặt, nhìn Lãnh Thiên Minh, bình thản nói: “Hân hạnh gặp mặt, thất hoàng tử, hiện số lượng đám sói không suy giảm, lần này e là chúng ta phải bỏ mạng tại đây”.
Trình Khai Sơn hét lớn: “Hả, không được, nếu thất hoàng tử xảy ra chuyện, Trình Khai Sơn ta dù chết một vạn lần cũng không gánh nổi tội, bất luận thế nào, đều phải nghĩ cách đưa thất hoàng tử rời khỏi”.
Mộ Như Tuyết nhìn Lãnh Thiên Minh, suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Những ai có thể cử động, chuẩn bị một chút, lát nữa ta bắn tên yểm hộ, mọi người nghĩ cách đưa thất hoàng tử vào giữa hai khe núi phía sau, để ngài ấy rời khỏi từ đường đó, nếu có sói đuổi theo, các người phụ trách kéo dài thời gian”.
“Vậy Mộ Như Tuyết muội muội thì sao?”, có vài người hỏi.
“Không cần quan tâm ta, hôm nay ta dẫn mọi người tới đây, nếu không thoát được, ta cũng phải ở lại cùng mọi người”, Mộ Như Tuyết bình thản nói.
Trình Khai Sơn nói lớn: “Ta vừa mới gặp mọi người, đã phải sinh tử ly biệt ư? Ta không đi, mấy người các ngươi bảo vệ thất hoàng tử, ta và Mộ Như Tuyết muội muội yểm hộ”.
Lãnh Thiên Minh coi như đã hiểu, những người này chuẩn bị dùng tính mạng bảo hộ hắn, đối diện với cái chết mà bọn họ lại ung dung như vậy, Lãnh Thiên Minh không khỏi cảm thấy máu nóng trong người cuộn sôi, mẹ nó, hắn dù sao cũng là nam nhi thân cao bảy thước.
“Ta không đi, nếu chết thì cùng chết”.
Mộ Như Tuyết nhìn hắn, hét lên: “Hai người mau chóng rời khỏi đây, đừng có dùng dằng như nữ nhân vậy”.
“Hừ!”