“Những gì thất hoàng tử nói quả thực là danh ngôn thiên cổ, nhưng nếu kẻ thù của chúng ta không phải là Hồ Lang và Đại Lương, nếu chúng ta không nhìn vào thành công hay thất bại, vậy thì chủ nhân sau này của Hoa Hạ sẽ là ai chứ?”
Lãnh Thiên Minh liếc nhìn đám người, nghiêm túc nói.
“Phương viện trưởng, Hoa Hạ chưa bao giờ thuộc về riêng ai, không phải hoàng tộc Lãnh Thị chúng ta, cũng không phải bộ tộc của Hiên Vũ, chủ nhân của Hoa Hạ chỉ có một, đó chính là bách tính thiên hạ, ai lấy được lòng dân thì người đó sẽ có được Hoa Hạ, trong dòng sông dài lịch sử, chỉ có bách tính thiên hạ mới là bất tử”.
Phương Thư Thần cả người bắt đầu run rẩy, đối với một ông già nắm rõ cả kinh thi và thư kinh, tự nhận thông hiểu thiên đạo như ông ta mà nói, mấy câu nói ngắn ngủi hôm nay đã khiến ông ta nháy mắt hiểu ra ý nghĩa của cái gọi là thiên đạo, cảm thấy một đời hạn hẹp này của bản thân thật sự đã sống uổng phí rồi.
“Thất hoàng tử, xin hãy nhận của lão phu một lạy”.
Phương Thư Thần cúi thật sâu người xuống, tâm trạng kích động nói: “Lão hủ đã theo đuổi ý nghĩa của việc đọc sách cả đời, nhưng mãi đến hôm nay mới phát hiện ra bản thân vẫn luôn giậm chân tại chỗ trên thế đạo này, mà một câu nói hôm nay của Thất hoàng tử đã khiến lão hủ hiểu ra thiên đạo là thế nào, vương giả là thế nào, lão hủ cảm kích vô cùng, cảm kích vô cùng”.
Lãnh Thiên Minh vội đỡ Phương Thư Thần lên, nói: “Phương viện trưởng tuyệt đối đừng như vậy, Thiên Minh không dám nhận, những lời Thiên Minh nói cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân, đạo thế gian vốn không sai, suy nghĩ của mỗi người sẽ đều có ý nghĩa riêng của mình”.
“Thất hoàng tử, nhưng ngài đã rời đi rồi, vậy lý tưởng này của ngài nên làm thế nào để trở thành hiện thực đây?”, Phương Thư Thần tiếc nuối nói.
Lãnh Thiên Minh cười đáp lại: “Ha ha… Phương viện trưởng, ta chẳng qua chỉ là một người qua đường trong thế gian đại đạo này mà thôi, dòng chảy thời đại đương nhiên ắt sẽ có người khác làm được”.
Nói xong liền chắp tay: “Thiên Minh đi trước nhé, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”.
Hoàng cung Bắc Lương, Lãnh Liệt Vương đang cầm một bức mật hàm xem, mà nội dung bên trong rõ ràng là đoạn hội thoại giữa Lãnh Thiên Minh và Phương Thư Thần…
Lời Thất hoàng tử này nói đúng thật khiến người khác ngạc nhiên, phải biết rằng chỉ mỗi lời bàn này đã có thể định hắn tội bất kính rồi.
“Hừ… tên tiểu tử này, khá thú vị đấy…”
Trên đường tới thành Kim An, Lãnh Thiên Minh dẫn theo Tiểu Lan khá vui vẻ, ghé thăm các loại cửa tiệm, nếm thử các món ăn bên vệ đường.
Tiểu Lan bắt đầu than phiền rằng sợ chưa đến được thành Kim An thì nàng đã béo lên mất rồi.
Trong lúc cả đoàn nghỉ chân, Lãnh Thiên Minh đứng trên một nơi cao quan sát thiên địa vạn vật, thật thoải mái, đây mới là cuộc sống mà bổn thiếu gia muốn có, thường ngày uống rượu ăn thịt, về nhà trêu đùa Tiểu Lan, nhàn rỗi thì dẫn theo người ra ngoài đổi gió, ăn nhậu cờ bạc, đó mới là nhân gian chính đạo…
“Thất hoàng tử, ngài đang nghĩ gì vậy?”, Tiểu Lan đi tới hỏi.
“À, chuyện là… ta đang nghĩ đợi đến thành Kim An rồi thì khi nào sẽ cưới nàng về nhà”, Lãnh Thiên Minh cười nói.
Tiểu Lan lập tức đỏ mặt, cúi gằm đầu xuống.
“Thất hoàng tử, ngài lại trêu nô tỳ rồi, sao nô tỳ có thể gả cho ngài được chứ, người mà ngài lấy nhất định phải là khuê tú thế gia có thân phận…”
Sau đó Tiểu Lan liên tục ấp úng không nghe rõ đang nói gì.
“Cái gì? Nàng nói to lên”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Tiểu Lan càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Có điều… có điều… nếu như Thất hoàng tử không chê… nô tỳ có thể làm một nha đầu làm ấm giường”, nói xong liền ôm mặt bỏ chạy.
Lãnh Thiên Minh mặt mày hoang mang.
Nha đầu làm ấm giường? Xã hội phong kiến chết tiệt này, rốt cuộc ta nên thích hay là… rất thích đây.