Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 338: “công Sở Liêm Chính…”





“Haiz…sức khỏe mình thế nào ta tự rõ, không thể gây thêm phiền phức cho bọn họ, vương triều Hoa Hạ…Hoa Hạ…”
Đại điện hoàng cung Thiên Khải.
Lãnh Thiên Minh nói với chúng thần.
“Nước ta bước đầu thành lập, còn tồn tại nhiều vấn đề, lũ lụt hạn hán dẫn đến nạn đói khắp nơi, rất nhiều quan viên tham ô, người dân lầm than, và cả đảo Di Châu bị chiếm, bách tính trên đảo không biết sống chết thế nào, đây đều là những vấn đề cần giải quyết hiện giờ, mọi người có kiến nghị gì không?”
Advertisement
“Hoàng thượng, đảo Di Châu bị chiếm từ lâu, hai đầu liên lạc đã mất, không rõ tình hình bách tính trên đảo, mạt tướng cho rằng nhanh chóng nghĩ cách lấy lại đảo là việc quan trọng nhất hiện tại”, Trình Khai Sơn đứng ra phát biểu đầu tiên.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, Di Châu, chính là Đài Loan sau này, trong mỗi giai đoạn lịch sử đều nhiều lần bị xâm chiếm.

Trong lịch sử, vương triều Trung Nguyên không chú trọng hải quân, dẫn đến đánh mất những vùng lãnh thổ trên biển, hắn không thể để việc như vậy xảy ra với mình.
Lưu Bất Đắc: “Trình tướng quân nói không sai, chỉ là lực lượng hải quân Hoa Hạ yếu kém, cho dù liên kết hai nước, cũng có không quá ngàn chiến hạm, còn cả rất nhiều chiếc đã cũ hỏng cần tu sửa, e là trong thời gian ngắn khó mà chống lại hạm đội của Ba Nhĩ Đồ”.
“Ta đã truyền lệnh Giáp Tử Thất nhanh chóng chuyển xưởng công binh đến thành Thiên Khải, lúc đó, hắn ta sẽ đích thân cải tạo chiến hạm, Trình Khai Sơn phụ trách huấn luyện, trong vòng một năm nhất định phải xây dựng nên một hải quân hùng hậu, bảo vệ lãnh hải chúng ta”.
“Nhưng…hoàng thượng, cải tạo và luyện binh cần vô số tiền bạc, trước mắt triều đình bốn bề đói kém, chỗ nào cũng cần dùng tiền, lúc hoàng đế Hiên Vũ còn, ngài ấy trì hoãn kế hoạch hải quân, cũng bởi không đủ ngân lượng”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Ta đã lệnh cho Tân Cửu sắp một lượng lớn nhân viên đến các vùng trên nước, quảng bá khoai lang và ngô, đồng thời phái nhiều thương đoàn tới Tây Vực tìm kiếm lương thực và rau quả phù hợp, cộng thêm tích trữ lương thực ở Sơn Đông, ta cho rằng có thể ứng phó nạn đói trong một thời gian ngắn, còn về tiền…”
Lãnh Thiên Minh nhìn một lượt các đại thần trong điện.
“Còn về tiền, phải nhờ vào các vị đại nhân và mỏ vàng của Đại Lương rồi”.
“Mỏ vàng?”
Lưu Bất Đắc không hiểu gì, nhưng Trình Khai Sơn, Đa Đoạt và Tân Cửu thì ngẩng phắt đầu lên, trong lòng tỏ rõ.
“Không lẽ hoàng thượng lại phát khùng, chuẩn bị nói liên thiên về địa điểm mấy mỏ vàng, sau đó bảo do cao nhân chỉ điểm”.
Lãnh Thiên Minh lấy ra một tấm bản đồ, nói với Lưu Bất Đắc.

“Lưu Đại Nhân, chỗ này, cách thành Thiên Khải không xa, có một ngọn núi ba vành, gọi là Dương Sơn, cho người tới đây đào vàng đi”.
Lưu Bất Đắc trợn mắt kinh ngạc.
“Đây…chỗ này có mỏ vàng? Hoàng thượng…ngài đang đùa lão phu à?”
Tân Cửu đứng bên cạnh, dường như tường tận mọi việc, cười nói: “Lưu đại nhân, sao hoàng thượng lại đem loại chuyện như này ra đùa chứ, nếu ngài ấy nói có, vậy chắc chắn có”.
“Dám hỏi hoàng thượng tại sao lại biết, vùng đất Dương Sơn vốn thuộc Đại Lương này có mỏ vàng?”
“À…cái này…ừm…là một vị cao nhân chỉ cho ta”.
Lưu Bất Đắc mặc dù chẳng hiểu gì, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

“Nếu vậy, lão thần lập tức an bài, còn câu ‘dựa vào các vị đại thần’ là như nào ạ?”
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Công sở Liêm Chính…”
Hải cảng, Đại Bất Liệt Điên, hàng trăm hạm đội Phù Tang giơ cao cờ thông thương, chậm rãi cập bến, rất nhanh sau đó, vô số binh sĩ đã bao vây hạm đội.
“Các ngươi là người nước nào, đến đây làm gì?”
Một kẻ biết nói tiếng bản địa bước ra trả lời.
“Chúng ta đến từ đất nước lớn mạnh nhất phương Đông, Phù Tang, lần này phụng mệnh Đức Xuyên tướng quân đến quý quốc, hy vọng được hợp tác với quý quốc”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.