“Các huynh đệ, trận chiến này vốn không nên xảy ra, chúng ta một lòng trung với Đại Lương, nhưng nhận lại kết cục như vậy, thật khiến người ta lạnh lòng, cứ tiếp tục kéo dài, cho dù không chết trong tay quân Bắc Lương, cũng sẽ chết đói”.
“Vậy phải làm sao?”
“Nghe nói phía thành Biện Lương do công chúa đứng đầu, Bắc Lương cũng không tiến công nơi đó, nếu thật sự không được, chúng ta…hàng đi…mượn quan hệ giữa công chúa và Đại Lương, có lẽ vẫn còn đường sống”.
Advertisement
Tất cả quan tướng đều trầm tư, hồi lâu, một người lên tiếng.
“Mẹ nó, đều không quan tâm sống chết của chúng ta, vậy chúng ta còn quản nhiều như thế làm gì, hàng đi…”
“Đúng, hàng thôi…”
Cuối cùng, hai mươi vạn quân Đại Lương chiến tuyến Tấn Bắc đầu hàng, đến giờ phút này, quân đội Đại Lương ở bốn chiến tuyến đều không có tiến triển gì…
Thành Thanh Đảo, từng lối vào mật đạo đang bị lấp, Hắc Kỳ quân cũng đã đến bước đường cùng.
“Trình tướng quân, thức ăn dự trữ sắp hết rồi, các huynh đệ e là không trụ được bao lâu nữa”.
“Các huynh đệ đều rất đỉnh, chúng ta đã kiên trì gần nửa tháng, chắc hẳn đại quân sắp về đến nơi, dù giờ có chết cũng đáng lắm”.
“Trình tướng quân, giờ không còn mấy đường ra nữa, rất nhiều binh sĩ đã ngất xỉu, nếu cứ tiếp tục, chúng ta sẽ chết chắc, hay là xông ra liều mạng đi”.
Trình Khai Sơn nhìn những binh sĩ Hắc Kỳ Quân đang đứng trước mặt mình, trông bọn họ vô cùng thê thảm.
“Mọi người phải vậy mới được chứ, không khiến Đại Vương mất mặt.
Bắt đầu từ thời khắc quyết định đi theo Đại Vương, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Thông báo cho các huynh đệ còn đang ở trong địa đạo, lệnh bọn họ lấy ra tất cả hỏa dược còn sót lại, đêm nay, chúng ta sẽ sống chết với đám chó hoang kia”.
Từ khi nhận được tin tức giặc Oa đánh lén Đông Hải, Mạc Nhị Cẩu cứ như phát điên, ngựa không dừng vó quay trở về, tuy rằng bây giờ hắn ta đã là thống soái của Hắc Kỳ Quân Đông Hải, nhưng Trình Khai Sơn chính là người đã cất nhắc Mạc Nhị Cẩu, còn là ân nhân cứu mạng của hắn ta, vì lẽ đó, bất kể thế nào, hắn ta cũng không hi vọng ân nhân của mình xảy ra chuyện.
“Tướng quân, vượt qua ngọn núi phía trước là đến thành Thanh Đảo rồi”.
“Hiện tại, tình hình chiến sự ở thành Thanh Đảo như thế nào?”
“Việc này… thuộc hạ… cũng không rõ lắm, chỉ thấy toàn bộ thành Thanh Đảo giờ đã trở thành một đống tro tàn”.
“Cái gì? Vậy người của chúng ta đâu rồi, còn bao nhiêu?”
“Không biết, nhưng âm thanh chiến đấu vẫn kéo dài không ngớt, hẳn là còn có người sống sót”.
Mạc Nhị Cẩu hung hăng nói: “Truyền lệnh cho toàn quân, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước.
Trước khi trời tối phải đến thành Thanh Đảo, ta muốn đám giặc Oa này nợ máu trả bằng máu”.
Khi hoàng hôn rực đỏ bao phủ nền trời, vô số Hắc Kỳ Quân vượt núi, tiến thẳng đến thành Thanh Đảo.
Đại doanh quân Phù Tang.
“Tướng quân, phát hiện một lượng lớn quân địch ở phía tây, bọn chúng đang hướng về phía chúng ta”.
“Cái gì? Sao lại nhanh như vậy? Không phải Hắc Kỳ Quân Đông Hải vẫn còn ở Biện Lương sao? Tình báo của Phù Tang ta đúng là vô dụng, sao lần nào cũng xảy ra vấn đề thế hả?”
“Hình… hình như đội quân này gấp rút trở về từ Biện Lương”.