“Đành phải nghĩ cách cầm chân giặc Oa, đợi đến khi đại quân Hắc Kỳ Quân quay về, chúng ta sẽ tiêu diệt chúng luôn một thể.
Sau khi cuộc chiến với Đại Lương chấm dứt, ta muốn thanh toán món nợ này với Phù Tang”.
“Thế nhưng số lượng binh sĩ lưu lại Đông Hải có không đến 10 vạn, muốn đối phó với gần 50 vạn giặc Oa e là không dễ.
Hơn nữa cũng không biết giặc Oa đổ bộ lên đất liền từ đâu”.
“Với một lượng lớn quân đội như thế, nếu muốn đổ bộ đất thì thì chỉ có thể thông qua hai cảng ở Uy Hải Vệ và thành Thanh Đảo.
Chúng ta chỉ cần bố trí phòng vệ ở hai tòa thành này là được”.
Advertisement
“Đại Vương, 10 vạn quân sao có thể thủ được hai tòa thành?”
“Bổn vương tự có biện pháp!”
Chẳng mấy chốc, Trình Khai Sơn đã nhận được hồi âm từ Lãnh Thiên Minh, sau khi xem xong thư, hắn ta không khỏi sững sờ.
“Trình đại ca, rốt cuộc Đại Vương đã nói gì?”, Hải Nương hỏi.
Trình Khai Sơn do dự hồi lâu rồi nói ra ba chữ: “Địa đạo chiến”.
Hải Nương tỏ vẻ khó hiểu: “Địa đạo chiến ư?”
“Đúng, Thất hoàng tử đã viết như vậy, đào rỗng mặt đất phía dưới thành Uy Hải Vệ và thành Thanh Đảo, liên kết chúng, liên tiếp chặn đánh khiến giặc Oa tiến thóai lưỡng nan”.
Mặt trận Tấn Trung – Đại Lương, trong doanh trướng.
Ngay khi Bạch Đoàn vừa đến Tấn Trung, hắn ta đã nắm quyền chỉ huy toàn bộ trận chiến.
“Đại nhân, quân ta đã tiến vào lãnh thổ Bắc Lương”.
“Có phát hiện quân địch không?”
“Ngoại trừ thỉnh thoảng có trinh thám, chưa phát hiện đại quân Bắc Lương”.
“Thủ vệ Tấn Trung chính là thống soái của Bắc Lương – Đa Đoạt, trước kia, ta từng nghe danh người này, hữu dũng hữu mưu, làm việc quyết đoán, lập tức truyền lệnh cho toàn quân, phải cẩn thận hành động”.
“Rõ!”
Hơn tám mươi vạn đại quân trải dài gần trăm trượng trên sa mạc Gobi thuộc Tấn Trung, hệt như một con mãng xà cực lớn đang trườn trên mặt đất.
“Ngươi nói xem, trận chiến này đánh kiểu gì mà cứ di chuyển suốt, nhiều người như vậy, mỗi bữa cơm cũng là vấn đề.
Nghe nói lương thảo vận chuyển theo sau không đủ đáp ứng, bắt đầu từ hôm qua đã hạn chế lương thực rồi đấy!”
“Đúng đó, đã đi được hơn một tháng rồi, vậy mà đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi quân địch, cơm thì không đủ no, còn không bằng quay về!”
“Này… này… hai ngươi nhỏ giọng một chút, nếu để qua các quan nghe được, chắc chắn sẽ bị quất roi”.
“Hừ, mỗi ngày bọn họ đều được ăn thịt uống rượu, có rảnh đâu mà quản chúng ta.
Đại hoàng tử vừa đăng cơ liền gây chiến, người xúi quẩy chính là chúng ta đây này”.
“Chứ còn gì nữa, má nó, ta còn nghĩ cả đời mình sẽ không vượt qua biên thành Bắc Lương, ai ngờ Bắc Lương còn chưa đến, trái lại, chúng ta mới là người khai chiến”.
Những binh sĩ phía sau càng nói càng tức giận.
“Tu… Tu…”
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng tù và báo hiệu.
“Địch tập kích… địch tập kích”.