Khi cỗ thi thể được đưa đến trước mặt đội hỏa tiễn, lính truyền lệnh hô lớn: “Tiễn biệt tướng quân Tống Khắc Long!”
Hàng ngàn lính đội súng đồng loạt giương súng, xả đạn lên trời.
“Pằng… pằng… pằng…!”
Advertisement
“Pằng… pằng… pằng!”
Giữa sự tĩnh lặng ở ngoài thành, âm thanh bắn đạn của hàng ngàn cây súng đồng loạt vang lên, lan khắp khoảng không, giống như thần tiên đang tức giận.
Liên tiếp mười mấy hồi bắn súng để đưa tiễn thi thể của Tống Khắc Long, còn binh sĩ trên thành lầu cũng yên lặng đứng nhìn.
Đợi đến khi thi thể của Tống Khắc Long được an táng sau núi, mọi người mới quay về cửa thành.
Cuối cùng, Lý Thành cũng lên tiếng.
“Mặc dù ta rất cảm kích Hắc Kỳ quân nhưng binh sĩ Đại Lương nhất định không lùi nửa bước, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình”.
“Ta cũng không!”, Mạc Nhị Cẩu cười nói.
Sau đó, dưới thành lầu, một cảnh tượng kỳ diệu đã diễn ra, chủ soái của hai bên chắp tay cáo biệt nhau.
Bắc Lương, Tuyệt Mệnh Nhai
Bạch Đoàn - người được chính Hiên Vũ Khuyết cắt cử lên làm chủ tướng – dẫn dắt gần năm chục vạn binh lính tiễn tới cửa khẩu Tuyệt Mệnh Nhai.
Bạch Đoàn mặc bộ đồ đen.
Hắn ta không chỉ là tướng chỉ huy của quân đội Đại Lương mà còn là người phụ trách quân đội tư nhân của Hiên Vũ Khuyết.
Những kẻ áo đen tạo phản tại thành Thiên Khải đều do hắn ta lựa chọn.
Còn chủ soái chiến đóng ở Tuyệt Mệnh Nhai là chủ tướng đắc lực nhất của Lãnh Liệt Vương – Ngột Trạch.
Trong lều trung quân tại chiến tuyến Tuyệt Mệnh Nhai, Bắc Lương.
“Tướng quân, quân đội của Đại Lương đã tập hợp trước cửa khẩu rồi, có lẽ sẽ nhanh chóng phát động tấn công thôi”.
“Ừm, Bạch Đoàn là người rất tàn nhẫn, mặc dù Tuyệt Mệnh Nhai là nơi dễ thủ khó công nhưng chúng ta vẫn cần phải hết sức cẩn thận.
Đã chôn hết số thuốc nổ được đưa tới từ Sơn Đông chưa?"
“Đã làm theo đúng những gì ngài căn dặn”.
“Vậy được rồi.
Tiếp theo, xem ai là chủ nhân đích thực của Tuyệt Mệnh Nhai này”.
“Tùng… tùng… tùng”
Khi tiếng trống vang trời cất lên, quân lính Đại Lương tay cầm giáp sắt bắt đầu tấn công vào thung lũng, phía đằng sau là vô số binh lính.
“Tấn công…”
Rất nhiều hòn đá lớn từ trên đỉnh hẻm núi rơi xuống gây ra thương vong cho số lượng lớn binh sĩ nhưng không ngăn cản được bước tiến của đội quân Đại Lương.
Xác binh sĩ hy sinh và đá lớn chẳng mấy chốc đã bị dọn sạch sang hai bên, đại quân tiếp tục tiến về phía trước.
“Đây là muốn lấy mạng người để mở đường à?”, Ngột Trạch nói: “Ra lệnh cho tiền phương tấn công, chặn quân địch trong hẻm núi cho ta”.
Hẻm núi rộng khoảng năm mươi mét, dài gần ngàn mét, hai bên là vách núi cao gần một trăm mét, là cửa khẩu tự nhiên được cho là khó vượt qua nhất trong lịch sử, đã nghênh đón một cuộc chiến khốc liệt nhất…
Khiên giáo hai bên va chạm vào nhau, những người cầm giáo liều mạng đâm về phía đối phương, vô số cung tiễn bay tứ tung trên không trung, chỉ chưa đến một ngày ngắn ngủi mà cả hẻm núi đã la liệt thi thể…