Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 269: Quét Sạch Bọn Chúng Cho Ta!





Tống Khắc Long kinh sợ nhìn tình cảnh diễn ra trước mắt, mắng chửi: “Lũ điên, toàn một lũ điên.
Mau, mau lệnh đội xe thiết giáp rút về! Một khi đội xe thiết giáp bị huỷ, chúng ta không địch lại được với đội hỏa tiễn của bọn chúng đâu”.
Vậy nhưng, đội xe thiết giáp đã rơi vào trận địa của địch, không cách nào rút lui, những binh lính đi phía sau không tài nào xông lên nổi dưới làn đạn của đội hỏa tiễn Hắc Kỳ quân.
Sau khi hi sinh tính mạng của hàng trăm cận vệ và vô số thùng thuốc súng, gần một trăm chiếc xe thiết giáp đã bị nổ tung.
Advertisement
“Truyền lệnh cho đội hỏa tiễn, dàn trận tiến công! Đội hỏa pháo nhanh chóng vào thành, chiếm lấy vị trí cao, quét sạch bọn chúng cho ta!”, Mạc Nhị Cẩu hét lớn.
Tại một ngôi làng trên núi cách cửa thành Biện Lương không xa, người dân có thể nghe thấy rõ tiếng nổ đáng sợ vang lên suốt một đêm.
Chiến loạn diễn ra cả đêm, vô số người thương vong nhưng vì đội hỏa tiễn và đội pháo của Hắc Kỳ quân liên tục nã đạn, nã pháo khiến quân đội Đại Lương không thể phát động bao vây, tấn công.
Cuối cùng, Tống Khắc Long hạ lệnh rút lui.

“Truyền lệnh xuống, toàn bộ quân rút vào trong thành Biện Lương, đội hỏa tiễn của địch sẽ bị vô hiệu hoá tại đó.
Đợi viện binh tới nơi, chúng ta xốc lại tinh thần, huỷ diệt kẻ địch”.
Thành Thiên Khải, Đại Lương.
Nhìn thấy bức thư vừa được đưa tới, ánh mắt Hiên Vũ Khuyết lộ ra sát khí, tên này tức giận: “Một đám vô dụng, lại để Hắc Kỳ quân đánh vào trước, đúng là nực cười.
Truyền lệnh chém đầu thị chúng chủ tướng mặt trận Đông Hải - Tống Khắc Long, đồng thời ban lệnh cho các mặt trận phát động tiến công, còn ai dám chậm trễ nữa sẽ nhận kết quả như hắn”.
“Bệ hạ, nhất định không được làm thế! Tống tướng quân đã cố gắng hết sức rồi, là do thuốc nổ của Hắc Kỳ quân quá lợi hại, thực sự khó chống đỡ, hơn nữa, giết tướng trước khi ra trận là đại kỵ!”
“Vớ vẩn, giá trị tồn tại của quân nhân là giành thắng lợi, mấy chục vạn binh lính không giữ được cửa thành, hắn đáng chết!”
“Mong bệ hạ suy xét, Tống tướng quân vì bảo toàn lực lượng nên mới rút vào trong thành”.
Hiên Vũ Khuyết lạnh lùng nhìn quan viên đang lên tiếng: “Lẽ nào, trẫm còn cần ngươi dạy sao? Nếu ngươi dám nói thêm một câu nào nữa, vậy ngươi cũng theo hắn luôn đi!”
Đại Lương, thành Biện Lương.

Tống Khắc Long đang bố trí công việc phòng ngự ở các cửa thành.
“Tướng quân, Hắc Kỳ quân lợi hại như vậy, chúng ta liệu có thủ được không?”
“Yên tâm, thành Biện Lương là thành cổ trăm năm, tường thành cao lớn, các tòa gác đều được đúc bằng thép, cho dù pháo của bọn chúng cũng không nổ được.
Chỉ cần chúng ta phòng thủ ở đây, đợi quân chi viện tới là có thể quăng lưới diệt gọn bọn chúng, cũng có thể đuổi hết bọn chúng ra khỏi Trường Thành”.
“Tướng quân… tướng quân… không hay rồi, triều đình hồi tin!”, một binh lính hoảng loạn chạy tới.
“Sao vậy? Hoảng cái gì?”
“Bệ hạ… bệ hạ nói, cửa thành Biện Lương thất thủ… phải… phải chém đầu thị chúng tướng quân”.
“Sao?”
Tống Khắc Long không dám tin, giật lấy bức thư, đọc xong thì người này bỗng cười lớn.
“Ha ha… Tống Khắc Long ta cả đời trung hiếu với Đại Lương, xưa nay không dám có bất kỳ sơ suất nào.
Lần đại chiến này ta cũng chủ động xung phong chọn chiến tuyến mặt trận Đông Hải – nơi khó phá nhất.
Thật không ngờ… thật không ngờ đây chính là những thứ mà ta được nhận lại.
Ha ha…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.