Lãnh Thiên Minh nói: “Cũng không có cách nào cụ thể, chỉ đành đi một bước rồi tính một bước, ta định trước tiên hẹn gặp mặt Tẫn An Tư Lang ở Biện Lương, xem có thể lấy được tin tức gì không.
Nếu có cơ hội thì tiêu diệt chúng, còn không có cơ hội thì truyền tin tức cho Lưu Bất Đắc.
Ngoài ông ta ra, ta không có một người nào để tin tưởng ở Đại Lương này, như thế ít nhất để họ có chuẩn bị trước”.
“Vậy có cần ta đi với ngài không?”, Lãnh Hàn hỏi.
“Không cần đâu, chuyện này người càng ít càng tốt, ta dẫn theo mấy cận vệ là được”, Lãnh Thiên Minh nói.
Advertisement
Lãnh Hàn gật đầu, sau đó bỗng chắp tay nói: “Lãnh Hàn ta cảm tạ Thất hoàng tử thay người dân Đại Lương…”
Phủ Thanh Châu, Vương gia.
“Ờ thì, Tiểu Lan, Tiểu Tuyết, ta có một việc muốn nói!”, ba người đang ăn cơm thì Lãnh Thiên Minh bỗng nói.
Mộ Như Tuyết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lãnh Thiên Minh hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Không có, chỉ là ta phải đi xa một chuyến, có lẽ phải tốn hai tháng mới có thể quay về”.
“Lâu thế sao? Không có nguy hiểm gì chứ?”, Tiểu Lan hỏi.
Lãnh Thiên Minh lắc đầu nói: “Không đâu, bây giờ còn ai có thể làm hại đến ta”.
Mộ Như Tuyết khẽ cười: “Dù không biết Thiên Minh đi làm gì, nhưng chỉ cần là chuyện Thiên Minh quyết định, bọn ta đều sẽ ủng hộ”.
Ngày hôm sau, Lãnh Thiên Minh chọn ra mấy cận vệ có bản lĩnh tốt, mang theo đồ dùng cần thiết rồi cưỡi ngựa lên đường đến thành Biện Lương…
Phù Tang, Đông Hải.
Ở một bãi cỏ rộng lớn, một cái lều to bự được dựng phía trên, mấy người phụ nữ đang quỳ ngay ngắn xếp thành hai hàng trong lều, nửa thân trên chỉ mặc bộ áo trong suốt mỏng manh, đây đều là những cô gái Phù Tang điển hình.
Giữa lều có một người đàn ông trung niên vóc dáng không cao lắm, mặt đầy thịt, đôi mắt hơi hé ra ngồi ở đó.
Cuối cùng hắn ta đứng lên, phụ nữ bên cạnh lập tức nằm rạp dưới đất, không dám động đậy.
Người đàn ông chậm rãi bước ra khỏi lều, mấy ngàn chiến sĩ mặc áo giáp ở bên ngoài nhìn thấy hắn ta cũng nhanh chóng quỳ xuống…
“Tướng quân đại nhân…”
Hắn ta đi đến trước một cái bàn hình vuông rồi ngồi xuống, nói với người bên cạnh: “Thế nào rồi?”
Người bên cạnh đáp: “Thất hoàng tử Bắc Lương đã đồng ý, hẹn gặp chúng ta ở Biện Lương của Đại Lương, ta đã bảo Tẫn An Tư Lang đến đó gặp hắn”.
Tướng quân này gật đầu nói: “Nhất định phải nghĩ cách kéo chúng vào trận chiến tranh này, nếu không với năng lực hiện giờ của Phù Tang rất khó duy trì chiến tranh.
Chỉ cần Bắc Lương tham gia vào chiến tranh này, chúng ta sẽ có đủ thời gian tiến hành đồng hóa di dân trên vùng đất mình chiếm đóng, không cần đến mấy chục năm, đợi đến đời cháu chúng ta là đã có thể phát động trận chiến thống nhất với cả Trung Nguyên rồi”.
Người bên cạnh quỳ xuống đất: “Với sự dẫn dắt của Đức Xuyên Mạc Phủ, Phù Tang chắc chắn có thể hoàn thành nguyện vọng hàng trăm ngàn năm của Phù Tang, tiến vào làm chủ Trung Nguyên”.
Tướng quân gật đầu hỏi: “Gần đây Thiên Hoàng thế nào?”
“Vẫn như thế, không chịu phối hợp, nhưng tình hình đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta”, người bên cạnh nói.
“Ông già chết tiệt này, nếu không phải cần dùng ông ta để tẩy não dân chúng thì ta đã chém chết ông ta lâu rồi”, tướng quân đáp.