Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 214: “máu Ta Không Cạn Chiến Ý Không Tàn…”





Lãnh Thiên Minh cũng siết chặt quả đấm, không bao lâu có một bà đỡ mở cửa, hai người vội vàng đi vào, bà đỡ nhìn thấy Lãnh Thiên Minh liền vui vẻ nói lớn: “Thất hoàng tử về rồi, chúc mừng thất hoàng tử, phu nhân đã sinh hạ một tiểu công tử”.
Lãnh Thiên Minh lại lo lắng hỏi: “Phu nhân và đứa bé đều không sao chứ?”
Advertisement
Bà đỡ cười nói: “Nhờ hồng phúc của thất hoàng tử, phu nhân và đứa bé đều vô cùng khỏe mạnh”.
Lãnh Thiên Minh chạy tới mép giường, nhìn thấy Mộ Như Tuyết mồ hôi đầy đầu, môi trắng bệch, hắn nắm tay nàng đặt lên mặt mình, kích động nói: “Tiểu Tuyết, vất vả cho nàng rồi”.
Mộ Như Tuyết nhìn thấy Lãnh Thiên Minh cũng rất vui, nàng nói: “Coi như chàng nói lời giữ lời… trở về trước khi đứa bé ra đời”.

Lãnh Thiên Minh ra sức gật đầu, sau đó hắn đứng lên đi về phía đứa bé, người lần đầu làm cha nhất định sẽ hiểu được cảm giác này, lần đầu tiên nhìn thấy con là một cảm giác thần kỳ biết bao…
Lãnh Thiên Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm nhưng rất đáng yêu kia, hắn không khỏi bật khóc.
“Lãnh ca ca, chàng có muốn đặt tên cho đứa bé không?”, Tiểu Lan vui vẻ nói.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hy vọng duy nhất của ta chính là nó có thể bình an vui vẻ suốt đời, đặt là Lãnh Thần An đi”.
“Thần An? Vậy thì sau này ta phải gọi nó là Tiểu Thần An rồi”, Tiểu Lan vui vẻ nói.

Lãnh Thiên Minh nhìn về phía Mộ Như Tuyết hỏi: “Tên này được không?”
Mộ Như Tuyết cười gật đầu: “Thần An… Thần An…”
Tin tức thất hoàng tử sinh con trai trong nháy mắt lan truyền ra toàn bộ phủ Thanh Châu.
Phải biết rằng đứa bé này chính là hoàng tử về sau, thậm chí sau này cũng có thể là đại vương đó…
Trong yến hội sau khi Thần An ra đời, tất cả các thành viên nòng cốt của Hắc Kỳ quân đều đến, ngay cả Trình Khai Sơn cũng dẫn Hải Nương qua, Lãnh Thiên Minh vô cùng vui vẻ, hắn uống cũng cực kỳ thỏa thích, đây chính là cảm giác trước giờ chưa từng có từ khi hắn đến thế giới này, nhìn thấy những người đó đi theo mình nhiều năm từng bước đi đến ngày hôm nay, Lãnh Thiên Minh không nhịn được nâng ly rượu, hắn đứng lên…
“Chư vị… đi theo ta nhiều năm, trải qua bao trắc trở cho đến bây giờ, hôm nay Thiên Minh làm cha, cảm giác áp lực tăng gấp bội, thế hệ ta đã có cơ hội khai cương mở đất thì cần phải cố gắng tạo phúc cho vạn dân thiên hạ, rất nhiều người hỏi ta mục tiêu của ta là gì? Hôm nay ta muốn nói cho mọi người biết mục tiêu của Lãnh Thiên Minh ta không phải Sơn Đông, không phải Bắc Lương, cũng không phải Đại Lương, những cái này đều là vấn đề thời gian, mục tiêu của ta còn lớn hơn so với bọn họ…
Có thể các ngươi biết ngoài vùng đất màu mỡ Trung Nguyên này ra, bờ đối diện với biển rộng bao la này còn có vùng đất gấp năm lần mười lần thậm chí lớn hơn toàn bộ Trung Nguyên của chúng ta, đó mới là mục tiêu của ta, nếu như đến ngày đó rồi, mỗi người các ngươi ngồi đây phải giúp ta cai quản đất đai, thậm chí cũng phải vượt qua Đại Lương bây giờ…”, Lãnh Thiên Minh kích động nói.
“Mặc dù ta cũng biết rất rất khó, nhưng vì sự bình an của hậu thế vạn đời sau, ta quyết định phải đi thử một lần, đây chính là mục tiêu của ta…”
Tất cả mọi người đều không nói gì, nhưng trong mắt mỗi người lại tràn đầy hy vọng và mong đợi, những lời này nếu như đặt vào ngày trước sẽ không ai tin, nhưng bây giờ thất hoàng tử nói ra những lời này lại cho người khác khả năng và mơ ước vô hạn…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.