Hai mắt Lãnh Thiên Tinh đỏ ngầu: “Không thể nào, không thể nào, làm sao có thể như thế được? Năm mươi vạn tộc Hồng Mao chẳng lẽ cũng không giết được ông ta, tại sao chứ? Ta muốn xem xem rốt cuộc ngươi muốn để ai kế thừa vương vị”.
Nói rồi Lãnh Thiên Tinh cầm thủ lệnh trên bàn lên, mở ra và đọc:
Advertisement
Nếu bổn vương không may qua đời, vương vị Bắc Lương do tam hoàng tử Lãnh Thiên Tinh kế thừa, mong chư vị dốc lòng phù tá, chớ phụ vương ân.
Thủ lệnh này giao cho tể tướng Tề Dung cất giữ.
Lãnh Liệt Vương.
“Ha ha… ha ha…”, Lãnh Thiên Tinh khi khóc khi cười, hắn ta cảm thấy tất cả mọi thứ như một trò đùa, hắn ta thà rằng cái tên được viết trên đó không phải tên mình…
…
Khi đội xe của Lãnh Liệt Vương tới trước cửa vương cung, tất cả các đại thần đã quỳ sẵn ở hai bên và chờ đợi…
Lãnh Liệt Vương xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn cửa cung rộng lớn, trên gương mặt hiển nhiên có thêm vài phần ê chề… Lãnh Thiên Minh đứng ngay bên cạnh ông ta.
“Bái kiến đại vương, chúc mừng đại vương bình an trở về”, đám đông đồng thanh hô to.
Tề Dung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lãnh Thiên Minh đứng sau lưng Lãnh Liệt Vương, hồi tưởng tất cả thông tin đã nhận được từ trước đến nay, bỗng chốc hiểu ra đại khái sự việc, nhưng những thứ này không phải điều mà mình có thể xử lý được…
Lãnh Thiên Minh theo Lãnh Liệt Vương tiến vào cửa vương cung, cấm vệ ở bên cạnh chắp tay nói: “Thất hoàng tử… áo giáp và bội đao của người…”
Phải biết rằng, ở vương cung Bắc Lương, ngoại trừ bản thân Lãnh Liệt Vương và thân vệ của ông ta, không ai được phép mặc áo giáp và đeo bội đao vào điện, nhưng Lãnh Liệt Vương điềm nhiên nói: “Không cần đâu, sau này Thất hoàng tử có thể tùy ý mang đao vào cung”.
“Rõ!”
Mà đám đông quỳ trên nền đất cũng không phải đám ngốc, Lãnh Liệt Vương sống sót quay về, cho dù ban nãy còn chưa hiểu, bây giờ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, lại nghe câu nói “có thể tùy ý mang đao vào cung” của Lãnh Liệt Vương, ngoại trừ vua của Bắc Lương còn ai dám nữa…
Lãnh Thiên Minh không từ chối, cứ thế mặc nguyên Hắc Long khải giáp, đeo Hắc Kim chiến đao, sải bước tiến vào vương thành.
Tề Dung quỳ ở bên cạnh lộ ra nụ cười vui mừng thanh thản.
Trên đại điện của vương cung Bắc Lương.
Sau khi quần thần quỳ bái, Dụ Long tự mình bước ra, quỳ trên nền đất: “Đại vương có thể bình an trở về, thần thật lòng mừng cho đại vương, cũng không có gì để giải thích, mong đại vương ban chết cho tội thần”.
Lãnh Liệt Vương nhìn Dụ Long bằng ánh mắt sắc bén, rồi nhìn về phía tam hoàng tử, tam hoàng tử quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, nhi thần không biết, ngoại công làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế… Nhất định ông ấy là vì nhi thần… nhi thần cũng có tội”.
Lãnh Liệt Vương đột nhiên bật cười, nhưng kiểu cười ấy còn đáng sợ hơn cả nổi giận, khiến người ta nghe xong chỉ thấy toàn thân tê dại…
“Một mình Dụ Long ngươi là có thể câu kết với hai nước Hồng Mao và Đại Lương? Một mình Dụ Long ngươi là có thể đùa bỡn sáu mươi vạn liên quân của ta trong lòng bàn tay? Một mình Dụ Long ngươi có thể thao túng thư tín trong vương cung của ta, điều khiển toàn bộ thông tin? Dụ Long à, bổn vương nhớ rằng trước kia ngươi đâu lợi hại đến vậy”, Lãnh Liệt Vương hỏi.