Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 206: Rốt Cuộc Là Có Ý Gì





Khi tiếng báo hiệu rút lui của đại quân tộc Hồng Mao vang lên, hơn ba mươi vạn binh lính tộc Hồng Mao còn sót lại cũng bắt đầu thay đổi phương hướng, chạy như điên trên con đường bọn họ đến đây lúc trước…
“Thất hoàng tử, cần hạ lệnh truy kích hay không?”, Mạc Nhị Cẩu hỏi.
“Không cần, bảo vệ phụ vương là quan trọng nhất, một ngày nào đó ta sẽ đích thân đến thăm hỏi nữ vương của bọn họ”, Lãnh Thiên Minh nói.
Advertisement
Sau khi chỉnh đốn mười mấy vạn Hắc Kỳ quân, toàn bộ bọn họ ngăn nắp trật tự đứng ngoài thành Kim An, cửa thành đã mở ra, vô số bách tính trong thành đang reo hò hoan hô vì bọn họ…
Lãnh Thiên Minh nhìn thấy Lãnh Liệt Vương đứng trên cổng thành, lập tức quỳ xuống trước cổng thành, nói: “Nhi thần cứu giá chậm trễ, xin đại vương thứ tội”.
Sau đó, mười lăm vạn đại quân ở phía sau hắn cũng đều quỳ xuống, đồng thanh hô to: “Xin đại vương thứ tội”.
Lãnh Liệt Vương nhìn đứa con trai đã hơn hai năm không gặp này, vậy mà giờ đã trở thành bá chủ một phương…
“Đứng dậy đi, chúng ta trở về vương phủ nói chuyện…”, Lãnh Liệt Vương bình tĩnh nói.
Khi trở lại vương phủ ban đầu của mình, từng cảnh tượng cũ chợt hiện ra trong đầu, nhìn thấy Lãnh Liệt Vương đã ngồi trong đại sảnh từ bao giờ, Lãnh Thiên Minh đi đến.

“Tham kiến phụ vương!”, Lãnh Thiên Minh nói.
Lãnh Liệt Vương nhìn Lãnh Thiên Minh, gật đầu nói: “Còn nhớ lần đi săn trên núi Tuyết Long năm đó hay không? Đó là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện”.
Lãnh Thiên Minh trả lời: “Nhi thần còn nhớ”.
“Ta muốn nói cho con biết suy nghĩ thật sự lúc ấy của ta”.
Đột nhiên Lãnh Liệt Vương nói ra.
Lãnh Thiên Minh thầm giật mình, cũng không biết là có ý gì nên không nói tiếp…
“Lúc ấy nhị ca và tam ca con vì tranh quyền đoạt lợi mà đấu đá không ngừng, sự xuất hiện của con đã cho ta công cụ tốt nhất để hòa hoãn hai người bọn họ, vì vậy ta muốn nâng đỡ con, để bọn họ không dám tranh giành trắng trợn không kiêng dè gì như vậy nữa, nhưng ta chưa từng nghĩ là con lại có thể phát triển lớn mạnh đến vậy”, Lãnh Liệt Vương nói.
Nghe những lời bộc bạch này, Lãnh Thiên Minh lại hơi hoảng hốt, coi ta là công cụ mà còn nói thẳng với ta sao, rốt cuộc là có ý gì?
“Tất cả những gì nhi thần đang có đều là người ban cho, vì vậy người cứ quyết định”.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ rồi nói ra.
Lãnh Liệt Vương mỉm cười: “Thời đại này mãi mãi đều là kẻ mạnh làm chủ… về đô thành trước đã, còn nhiều chuyện phải xử lý lắm, mang đầu nhị ca con theo”.
“Vâng”.
Thành Thiên Khải Đại Lương.
Lúc này, tin tức nhị hoàng tử Đại Lương chết trận đã truyền về đến Đại Lương, toàn bộ trên dưới triều chính đều chấn động…
Trong hoàng cung Thiên Khải.
Một đại thần quỳ dưới mặt đất khóc rống lên: “Bệ hạ, đây là tuyên chiến, tuyên chiến trắng trợn…”
“Đúng vậy, Bắc Lương làm vậy chính là tuyên chiến…”
Vô số đại thần đều phụ họa nói theo.
Hiên Vũ Khuyết đứng dậy nói: “Phụ hoàng, Bắc Lương nhiều lần khiêu khích Đại Lương ta, lần này còn gi3t ch3t nhị đệ, đúng là khinh người quá đáng, nếu như Đại Lương ta vẫn chỉ canh phòng không chiến thì sao có thể giải thích với dân chúng thiên hạ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.