Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 199: Chương 199





Ánh mắt kiên định của Nhị hoàng tử nhìn thẳng vào Lãnh Liệt Vương, đây là lần đầu tiên hắn ta dám đứng thẳng như vậy trước mặt Lãnh Liệt Vương…
Lãnh Liệt Vương nhìn hắn ta rồi lại quay đầu nhìn đám truy binh, đang định lên tiếng thì Lãnh Thiên Ngạo hô lên: “Binh lính Mãnh Hổ quân vừa xông tới chặn truy binh lại cho ta, những người khác nhanh chóng bảo vệ đại vương xông ra ngoài…”
Lãnh Liệt Vương gào lên: “Ta không cho phép…”
Nhị Hoàng Tử không để ý đến mệnh lệnh của Lãnh Liệt Vương, không chút do dự dẫn người xông về phía quân địch phía sau…
Những cấm quân còn sống sót cũng nhanh chóng kéo chiến mã của Lãnh Liệt Vương đi về hướng được phá ra, chỉ thấy rất nhiều binh lính và tướng sĩ Mãnh Hổ quân ôm thùng gỗ đang đứng cách núi không xa, tạo nên một con đường rộng hơn mười thước giữa núi và đại quân tộc Hồng Mao.
Đại quân tộc Hồng Mao thấy Lãnh Liệt Vương muốn chạy liền điên cuồng áp chế theo, nhưng khi bọn chúng mắt thấy sắp đột phá được tuyến phòng ngự thì lại thấy binh lính của Bắc Lương ôm một chiếc thùng lớn xông tới…
Tiếng nổ ‘oanh’ cực lớn đã khiến binh lính tộc Hồng Mao và Mãnh Hổ quân phòng thủ nổ bay đi, dư ba vụ nổ khổng lồ khiến tộc Hồng Mao phía sau nháy mắt ngừng tiến công…
Ngay kế đó là từng tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng, vô số binh lính Mãnh Hổ quân ôm thùng pháo bằng gỗ xông về phía binh lính tộc Hồng Mao đang áp chế tới.
Trong phạm vi bao vây gần vạn thước, không đến 5 vạn binh lính Mãnh Hổ quân đã lựa chọn xông lên về phía kẻ địch đồng quy vu tận để giữ vững con đường cuối cùng này…
Mắt thấy sắp đến cuối đường, Lãnh Liệt Vương không còn do dự nữa, hô lớn một tiếng: “Xông ra…”
Khi xông ra khỏi vòng bao vây, Lãnh Liệt Vương không nhịn được quay đầu lại nhìn, gần 6 vạn Mãnh Hổ quân phía sau đã hoàn toàn bị bao vây, đã mất đi khả năng sống sót thoát ra, bên cạnh Lãnh Liệt Vương cũng chỉ còn lại hai ngàn cấm quân mà thôi…
Lãnh Liệt Vương cuối cùng không kiềm chế được hô lớn: “Ngạo Nhi, đi mạnh giỏi… lập tức tiến tới thành Kim An”.
Vô số kỵ binh tộc Hồng Mao phía sau cũng gắt gao đuổi theo, nếu như để Lãnh Liệt Vương chạy thoát thì trận chiến này đối với bọn chúng mà nói sẽ thất bại trong gang tấc, cho nên bọn chúng hiểu rõ, người đàn ông này bắt buộc phải chết…
Kỵ binh truy đuổi vẫn luôn bám sát đuổi theo đến sáng sớm ngày hôm sau…
“Tướng quân, không thể đuổi thêm được nữa, phía trước chính là thành Kim An của kẻ địch, bên trong có hàng vạn quân đội Bắc Lương”, một tên lính kỵ binh của tộc Hồng Mao gào lên nói.
Kỵ binh thống soái của tộc Hồng Mao đang truy đuổi nhìn về phía xa, Lãnh Liệt Vương đã tới gần cổng thành, mà trên thành lâu vô số cung thủ đã chuẩn bị ở đó, gào lên nói: “Dừng… dừng truy đuổi… nhanh chóng bao vây thành Kim An…”
Bắc Lương, thành Kim An…
Đây là thành trì mà năm đó tộc Hồng Mao sau khi hy sinh mười mấy vạn đại quân cũng không thể hạ được, mấy năm sau lại đến nghênh đón trận chiến mới, kẻ địch vẫn là kẻ địch đó, còn phòng ngự thì đã không còn là người thiếu niên năm đó nữa…

Trường Thành bắc cảnh Đại Lương, đại doanh liên quân Bắc Lương.
Tướng quân, các chủ soái liên quân đều lần lượt phái người tới hòi thăm, chúng ta đóng quân ở biên giới Đại Lương này làm gì? Không phải muốn đi tiêu diệt tộc Hồng Mao sao”, một người linh truyển lệnh chạy vào đại truớng của Dụ Long.
Dụ Long giận dữ nói: “Cứ hành động theo vương lệnh là được, không cần hỏi nhiều”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.