Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 194: Chương 194





“Đa tướng quân, hiện giờ nhanh nhất chúng ta có thể tập hợp bao nhiêu nhân mã?”, Lãnh Thiên Minh cất tiếng.
Đa Đoạt: “Trong vòng ba ngày, mười vạn, sáu ngày, hai mươi năm vạn, mười năm ngày, có thể tập hợp hết ba mươi vạn đại quân”.
Lãnh thiên Minh do dự một chút, nói: “Không được, vậy sẽ không kịp, từ đây di chuyển đến núi Tuyết Long cần ít nhất một tháng, không thể chậm trễ, lập tức truyền lệnh quân đội tập trung, ta sẽ dẫn mười vạn nhân mã đến núi Tuyết Long trước, Đa Đoạt, ngài đem theo mười năm vạn đại quân theo sau, trên đường đi nhớ gửi thư cho các thành trì, bảo họ tập hợp tất cả quân đội ngoài thành, sẵn sàng đi cùng bất kỳ lúc nào”.
“Mạt tướng tuân lệnh”.
Lãnh Thiên Minh nhìn mọi người, nói: “Mặc dù ta không biết biên giới phía bắc xảy ra chuyện gì, nhưng tộc Hồng Mao đã từng giết gần trăm vạn bách tính Bắc Lương, chuyện như mới hôm qua, lần này xuất chinh không chỉ để giải cứu đại vương, mà còn để báo thù cho hàng trăm vạn bách tính Tân Hoài, Sùng An, động tới Hắc Kỳ quân, cách trăm vạn cũng phải chết…”
“Máu chảy không cạn, ý chí không tàn”, Đa Đoạt hô lên.

Tiếng hô đồng thanh tức thì vang vọng.
Vương phủ.
Mộ Như Tuyết lo lắng nói với Lãnh Thiên Minh: “Lần này ra đi vô cùng nguy hiểm, cũng không biết bao giờ chàng mới trở về, nhất định phải cẩn thận”.
Tiểu Lan cũng nói: “Đúng vậy, Lãnh ca ca, tỷ tỷ không tiện di chuyển, hay là ta đi cùng chàng”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười, đáp: “Không sao, ta chỉ về quê hương Tiểu Tuyết một chuyến, đuổi lũ người xấu đi, sau đó sẽ trở về ngay, nàng nhất định phải chăm sóc Mộ tỷ tỷ cẩn thận đó”.
Tiểu Lan rớt nước mắt, gật đầu: “Được, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tỷ tỷ thật tốt”.
Mộ Như Tuyết cũng rưng rưng, nhìn xuống bụng mình, nói: “Hy vọng chàng quay về trước khi con chào đời”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, nhất định là vậy”.
Ba ngày sau, Lãnh Thiên Minh dẫn theo mười vạn đại quân lên đường, lần này Gấu đại cũng đi cùng, trên lưng chú hổ to lớn, toàn thân trắng muốt, là một thiếu niên y giáp đen tuyền ánh vàng…
“Nhìn…nhìn kìa, xảy ra việc lớn rồi, từ hôm qua, tất cả quân thủ thành đều đã tập trung bom đạn pháo súng để xuất binh, có thấy nơi nào đánh trận đâu nhỉ”.

“Không biết chứ gì, đây là đi cứu viện Bắc Lương, bên đó bị tộc Hồng Mao tấn công rồi”.
“Chúng ta thuộc Bắc Lương ư? Không phải thuộc quyền Hắc Kỳ quân à?”
“Phí lời…không thuộc Bắc Lương thì sao gọi là Thất hoàng tử, phụ vương gặp nạn, con trai khẳng định phải đi cứu…”
Lãnh Thiên Minh tính toán, từ Duy huyện xuất phát, cộng thêm quân thủ thành các thành trì trên đường, có lẽ sẽ triệu tập được mười sáu vạn đại quân, Đa Đoạt dẫn theo mười năm vạn quân nữa theo sau, mặc dù không dám chắc đánh thắng Hồng Mao, nhưng cũng có thể chống lại.
Lúc này, cấm quân Lãnh Liệt Vương đang tiến gần núi Tuyết Long.
Lãnh Liệt Vương: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đại vương, như ngài dự liệu, xung quanh xuất hiện lượng lớn quân đội Hồng Mao, đang dần bao vây chúng ta, nếu không phải ngài quyết đoán lui về núi Tuyết Long, e là chúng ta đã bị bao vây rồi”, thống lĩnh cấm quân nói.
“Nhị hoàng tử thì sao?”
“Nhị hoàng tử đã thoát khỏi vòng vây, hiện đang ở phía nam núi Tuyết Long chờ lệnh”.
Lãnh Liệt Vương hít sâu một hơi: “Truyền lệnh cho nhị hoàng tử, nếu chúng ta đột phá vòng vây thất bại, bọn họ hãy mau chóng rút lui, quay về đô thành, tìm tể tướng Tề Dung, Tề Dung sẽ nói cho họ biết phải làm gì”.
Thống lĩnh cấm quân ngẩng lên nhìn Lãnh Liệt Vương: “Mạt tướng…tuân mệnh”.
Phía Bắc núi Tuyết Long, Lãnh Liệt Vương quyết định dựng lều sát vách núi, phía nam đã bị quân địch chặn đường lui , giờ cách duy nhất để kéo dài thời gian là dựa sát núi để phòng thủ.
Lãnh Liệt Vương đứng trên núi cao, toàn thân khôi giáp đường bệ, uy vũ lạ thường



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.