Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 186: Chương 186





Sinh ra trong hoàng thất, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh…
Hiên Vũ Ngọc Nhi ở lại phủ Thanh Châu một tuần, cuối cùng vẫn phải rời khỏi, Lãnh Thiên Minh cùng Mộ Như Tuyết, Tiểu Lan đi tiễn nàng, nhìn cô gái nhỏ bé, lại thiếu vắng nụ cười, thật khiến người ta xót xa…
Hiên Vũ Ngọc Nhi nói với Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan: “Ta rất vui vì đã gặp hai vị tỷ tỷ, nếu có cơ hội tới Đại Lương, ta nhất định sẽ dẫn mọi người đi ăn thật nhiều món ngon, đến những nơi thật vui”.
Sau đó quay sang nói với Lãnh Thiên Minh: “Thiên Minh ca ca, thực ra ta hiểu, chúng ta không thể, ta cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ là muốn làm một số việc mình thích khi vẫn có cơ hội, sau này không còn cơ hội rồi, lần này ta đồng ý với phụ vương, sau khi trở về sẽ nghe theo ông ấy, ông ấy sẽ bắt ta ở lại Đại Lương, tìm một phò mã để phò tá ta”.

Lãnh Thiên Minh cũng cảm thấy tiếc nuối: “Bất luận thế nào ta đều hy vọng công chúa sống tốt”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười, nói: “Đa tạ”, sau đó dứt khoát quay người rời đi, không hề ngoảnh lại một lần, như vậy, sẽ không ai thấy giọt lệ sắp rơi xuống trong mắt nàng…
Đại sảnh hội nghị phủ Thanh Châu.
Lãnh Thiên Minh trông mọi người sắc mặt trầm trọng, nói: “Ta vừa nhận tin, tộc Hồng Mao lại muốn chiếm đánh núi Tuyết Long, phụ vương đã chuẩn bị nghênh chiến, mặc dù biên giới phía bắc cách xa ngàn dặm, nhưng ta hy vọng mọi người luôn chuẩn bị sẵn sàng…
Đa Đoạt: “Tộc Hồng Mao trước giờ không can thiệp vào Trung Nguyên, nhưng gần đây lại không ngừng gây chiến, xem ra chúng rắp tâm chiếm mỏ than bằng được”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói: “Tình hình quân đội chúng ta hiện tại thế nào?”
“Sơn Đông hiện có thể điều động ba mươi năm vạn quân, hải quân bốn vạn, còn lại đa số là quân thủ thành”, Đa Đoạt đáp.
“Còn kinh tế thì sao?”
Tân Cửu đứng dậy: “Ừm…việc này, thất hoàng tử, chúng ta đang nghèo lắm, nếu không phải có hỗ trợ từ mỏ, sớm đã hết lương thực dùng rồi, định cư cho dân, chỗ nào cũng cần tiền, sau trận chiến với Thiết Huyết liên minh, hàng trăm vạn lưu dân đổ về đây, vô số miệng chờ ăn, thật sự rất túng quẫn”.

Lãnh Thiên Minh: “Cứ thế này cũng không phải cách, bắt buộc phải nhanh chóng phát triển kinh tế, cho bách tính sống tốt một chút, Hắc Kỳ quân mới vững được, việc quan trọng số một hiện giờ là thúc đẩy nhu cầu trong nước, số hai là đẩy mạnh kinh tế ngoại giao”.
Tân Cửu khó hiểu hỏi: “Thất hoàng tử, nhu cầu trong nước là gì? Giao dịch đối ngoại là gì?”
Lãnh Thiên Minh nghĩ một lát rồi nói: “Cái này…nhu cầu trong nước là đẩy mạnh nhu cầu của người dân Sơn Đông, cung cấp việc làm, để họ học cách tự kiếm sống, giao dịch đối ngoại là không ngừng sản xuất hàng hóa có thể trao đổi với nước khác để kiếm tiền, gia tăng số lượng việc làm”.
Tân Cửu do dự nói: “Thất hoàng tử có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Đơn giản chính là tạo việc làm cho lưu dân, không thể để họ ngồi không, lãng phí lương thực, quan trọng là rảnh rỗi sẽ dễ sinh sự”.

Tân Cửu gật đầu, đáp: “Ta hiểu rồi, thực ra ta vẫn luôn muốn thương lượng với ngài, số sắt chúng ta nhờ Cổ Bách Vạn tiêu thụ, sau đó đều được chế tác thành vũ khí, nếu chúng ta có thể tự chế tác, vậy lợi nhuận sẽ tăng rất nhiều lần”.
“Đúng, chính là như vậy, cho nên chúng ta không thể tiếp tục bán sắt, mà cần cải tiến xưởng gia công, như thế, dù là Đại Lương hay Bắc Lương, cần vũ khí, công cụ gì, chúng ta đều sẵn sàng cung cấp, lại còn có thể thành lập bộ quốc phòng và xưởng binh công, thu hút lưu dân tới đây”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.