Mộ Như Tuyết lập tức căng thẳng: “Nói bừa, gần đây ta chỉ thiếu luyện tập, lại ăn no ngủ kĩ, à mà, lâu rồi chàng không đi thăm Gấu đại, Gấu nhị, chúng sắp lớn bằng Tiểu Hoa rồi”.
Lãnh Thiên Minh sửng sốt, từ lần cưỡi Tuyết Sơn hổ khiến mấy đứa trẻ sợ hãi, hắn liền cho chúng vào hậu hoa viên vương phủ, gần đây ngày một bận rộn, không có thời gian thăm chúng, chỉ có Mộ Như Tuyết rảnh rỗi ngày nào cũng đến thăm.
Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đi, hai ta đi xem bọn chúng”.
Hai người nắm tay nhau tới hậu hoa viên, vừa nhìn thấy hắn, hai chú hổ lập tức vui vẻ lạ thường, nhấc chân chạy tới…
“Aiz…aiz, các ngươi chú ý chút, giờ không như hồi bé, không cẩn thận đè chết ta đó”.
Mộ Như Tuyết cũng bật cười nói: “Ai bảo chàng ngày ngày nhốt chúng trong hậu hoa viên, bọn chúng là Tuyết Sơn hổ trăm năm mới gặp, sao có thể nhốt vậy chứ”.
Lãnh Thiên Minh: “Ta cũng không muốn vậy mà, nhưng bọn chúng lớn như vậy, thả ra ngoài sẽ dọa chết người”.
Mộ Như Tuyết nghĩ một lát rồi nói: “Hay là cho chúng tham gia quân đội? Giúp mọi người dọn dẹp đạo tặc?”
Lãnh Thiên Minh nhìn Mộ Như Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc, hắn nói: “Nàng muốn để cho Tuyết Sơn hổ tòng quân ư?”
“Đúng vậy, sao Tuyết Sơn hổ không thể tòng quân được chứ? Nó còn trung thành hơn so với con người!”, Mộ Như Tuyết nói.
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Tính ra thì đây cũng là một cách, hôm nào đó, ta sẽ dẫn chúng đi báo danh, ha ha ha…”
Buổi tối, sau khi Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết dùng cơm xong, bỗng nhiên, Tiểu Lan nhìn Mộ Như Tuyết và nói: “Tỷ tỷ, hình như tỷ mập lên đấy, tỷ có định nói cho Lãnh ca ca không?”
Mộ Như Tuyết cả giận nói: “Con nhóc chết tiệt kia, muội định đem ta ra làm trò cười à?”
Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người, hắn hỏi: “Có phải hai nàng có chuyện gì gạt ta không?”
Mộ Như Tuyết đỏ mặt nói: “Nào có”.
Tiểu Lan thì lén cười trộm…
Lãnh Thiên Minh ôm lấy Tiểu Lan, đưa tay cù lét nàng: “Có nói cho ta biết không hả?”
“Ha ha… ta nói, ta nói, tỷ tỷ mang thai…”, Tiểu Lan vừa cười vừa nói.
Lãnh Thiên Minh ngẩn người: “Mang thai ư? Ta sắp được làm cha à?”
“Thật ư?”, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ nhìn Mộ Như Tuyết, Mộ Như Tuyết khẽ gật đầu cười.
“Aaaa…! Thật tốt quá, ta sắp được làm cha rồi…”, Lãnh Thiên Minh phấn khích reo hò.
Tại một ngôi làng nằm bên ngoài thành Uy Hải, Trình Khai Sơn cùng Hải Nương nhìn thi thể nằm đầy đất.
Hải Nương mắng: “Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đúng là đồ súc sinh, mỗi lần tấn công, hắn ta đều cướp đoạt sạch sẽ rồi bỏ đi.
Thế nhưng đường bờ biển quá dài, chúng ta không cách nào phòng thủ hết được”.
Trình Khai Sôn cũng rất tức giận: Lũ giặc Oa đáng chết, chúng đã nhiều lần ra tay giết hại dân chúng, không thể để như vậy được nữa, ngày mai ta sẽ quay về phù Thanh Châu để báo cáo việc này cho Thất hoàng từ, xin ý kiến ngài ấy.
Mấy ngày nay, tâm trạng của Lãnh Thiên Minh rất tốt, không chi vì hắn đã thống nhất được vùng Sơn Đông, mà quan trọng hơn chính là hắn sắp được làm cha.