Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 167: Chương 167





“Lý thành chủ, trận chiến tranh này vừa mới bắt đầu, chúng ta còn nhiều người ngựa như vậy, ngài sợ cái gì?”, một người khác hô lên nói.
Dịch Thiên vẫn không nói gì xua xua tay nói: “Quân Hắc Kỳ súng ống đạn dược lực mạnh, đến ta cũng không ngờ được, hiện giờ hi vọng các vị có thể đồng tâm hiệp lực, chung tay ngăn địch mới được”.
“Dịch thành chủ, ở đây ngài là lớn nhất, mong ngài đưa ra ý kiến, tiếp theo nên đánh thế nào?”, một người bên cạnh nói.
Dịch Thiên im lặng chốc lát rồi nói: “Quân Hắc Kỳ hỏa lực cường đại như vậy, nếu như cứ cố miễn cưỡng đánh nhất định sẽ tổn thất rất lớn, ta đề nghị phân chia binh lính ra hành động, bao vây quân Hắc Kỳ, tấn công cùng lúc từ nhiều đường, khiến bọn chúng không thể chú ý hết được”.
Mọi người đều gật gù nói: “Vậy thì mời Dịch thành chủ sắp xếp”.
Rất nhanh, Thiết Huyết liên minh liền phân quân ra làm ba đường, bắt đầu bao vây bọc đánh đại doanh của quân Hắc Kỳ.
Sau vòng giao chiến đầu tiên, mấy ngày tiếp theo hai bên đều không xuất binh.

“Thất hoàng tử, không hay rồi, thám tử vừa báo tin tới, đang có lượng lớn quân địch bao vây tới từ mặt sau và mặt trái quân ta, chẳng trách mấy ngày này không có động tĩnh gì, tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào”, Đa Đoạt nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn bản đồ, phía bên phải hắn tiếp giáp biển lớn, Thiết Huyết liên minh đây là đang muốn bao vây tiêu diệt hắn mà.
“Theo ý kiến của Đa tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?”, Lãnh Thiên Minh hỏi, dù sao Đa Đoạt mới là lão tướng thân kinh bách chiến.
Đa Đoạt trầm mặc một lát rồi nói: “Theo mạt tướng, chúng ta không thể đợi ở đây cho kẻ địch bao vây, như vậy ưu thế của quân ta sẽ bị giảm mạnh, trước mắt nên nhắm chuẩn vào một đường, chủ động đánh ra, đánh xong liền chạy”.
“Chạy?”, Lãnh Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
Đa Đoạt mỉm cười nói: “Ý của thần là đả thương nặng một đường trước, sau đó vừa đánh vừa rút, tìm kiếm địa hình có lợi đợi quân địch tới rồi tấn công.
Bọn chúng người đông, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu như chúng ta có thể bố trí sẵn mai phục trước thì cũng có khả năng khiến Thiết Huyết liên minh trọng thương nặng nề”.

Lãnh Thiên Minh gật đầu thầm nói: “Đúng vậy, trận đánh này chính là phải thiên biến vạn hóa, ta đã đồng ý quyết chiến ở đây nhưng chưa từng đồng ý ta sẽ không chạy mà”.
“Được, vậy cứ làm theo lời ông nói đi, hơn nữa không thể đợi quân địch phản ứng lại, đêm nay lên đường”, Lãnh Thiên Minh nói.
Nhanh chóng, dưới sự bảo vệ của đêm tối, quân Hắc Kỳ đã xuất phát xông về phía quân địch đang vây đến từ phía sau, còn đối với những binh lính quân Hắc Kỳ này, họ đều đã được tập luyện vô số lần đi đường đêm rồi…
Sáng sớm ngày hôm sau, trong đại trướng Thiết Huyết liên minh…
“Dịch thành chủ, không hay rồi, quân Hắc Kỳ đó chạy rồi…”
Dịch Thiên thất kinh kêu lên: “Cái gì? Chạy rồi, sao có thể chứ? Trận chiến này vừa mới bắt đầu, bọn chúng còn chưa chịu thiệt gì sao đã chạy rồi”.
Người đến nói lớn: “Hoàn toàn chính xác, chỉ để lại một ít người nhằm đánh lừa chúng ta, chúng đã bỏ chạy trong đêm”.
“Quân Hắc Kỳ này đúng là nực cười, đã hẹn chúng ta quyết chiến ở đây, giờ lại bỏ chạy, thế còn nói chuyện gì nữa”, một tên lưu phỉ trọc đầu chửi bới.
Một tên lưu phỉ trọc đầu khác nói: “Dịch thành chủ, chúng ta khó khăn lắm mới có được cơ hội lần này, nếu như để chúng chạy mất thì sau này ắt sẽ hình thành đại họa, đợi đến về sau nếu như đến lượt quân Hắc Kỳ tới thảo phạt chúng ta, chúng ta chắc chắn không có cơ hội chiến thắng, cho nên lần này không thể bỏ qua cho chúng được”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.