Vào lúc cánh cổng thành sập xuống, vô số hải tặc xông vào, Phương Thông cầm thanh đao lớn, hét: “Các tướng sĩ Hắc Kỳ quân, giữ vững thành trì, giết…”
Hai bên lao vào chém giết, nhưng vì số lượng địch quá đông, sớm muộn cũng sẽ thất thủ.
Lưu Tất Đắc nhìn tiền bối, chiến hữu, huynh đệ bị sát hại, cắn môi đến mức bật máu, không thể nhịn được nữa, chạy tới.
“Phương đại nhân, cứ tiếp tục như vậy không được, không thủ nổi thành đâu, cho đội hỏa tiễn lên đi”, Lưu Tất Đắc hét lên với Phương Thông.
Phương Thông cũng căng thẳng đáp: “Nhưng đang chiến đấu hỗn loạn, cho đội hỏa tiễn lên không phải tự hiến mạng hay sao?”
Lưu Tất Đắc: “Nếu Phương đại nhân có thể đuổi địch ra ngoài thành, ta liền cho đội hỏa tiễn tấn công chúng”.
Phương Thông suy nghĩ một lát, nói: “Được…người đâu, đem thuốc súng Tạc Sơn ra đây, những lão binh từng tham gia cuộc chiến ở thành Kim An đi với ta”.
Chẳng bao lâu, thuốc súng Tạc Sơn được mang lên tường thành, Phương Thông nắm lấy Lưu Tất Đắc, nói: “Nghe này, bây giờ ngươi là chỉ huy, hạ thùng thuốc súng xuống rồi ném ra ngoài cổng thành, để cho chúng ta có cơ hội lao ra.
Khi ta dẫn người ra ngoài, ngươi hãy lập tức chỉ đạo đội hỏa tiễn di chuyển, ta sẽ trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt, nhớ mang đủ đạn và thuốc súng, đừng làm mất mặt thất hoàng tử”.
“Phương đại nhân, mọi người cứ thế xông ra ngoài, sẽ mất mạng…”, Lưu Tất Đắc chưa dứt câu, Phương Thông đã quát lớn: “Đừng có chần chừ nữa, mau chuẩn bị đi”.
“Vâng”, Lưu Tất Đắc nén nước mắt đáp.
Cùng với âm thanh chói tai “Đoàng…đùng…đoàng”, một vụ nổ lớn xảy ra bên ngoài cổng thành, toàn bộ cổng thành ngay lập tức bị san bằng, đám hải tặc bị bom nổ banh xác, bọn chúng lập tức sợ hãi lui về sau.
“Các tướng sĩ Hắc Kỳ quân, máu chảy không cạn, ý chí không tàn, giết…”, Phương Thông hét lớn, dẫn theo vài ngàn người xông ra ngoài, ép quân địch lui về cách thành năm trăm mét, lúc này, kẻ địch đã ổn định đội hình, lần nữa lao tới.
“Mau…mau…mau…”, Lưu Tất Đắc gào lên như điên, năm ngàn quân hỏa tiễn liều mạng chạy ra, chia làm ba đội dưới thành.
Năm ngàn quân hỏa tiễn Hắc Kỳ quân, phải đứng yên nhìn những đồng đội bị kẻ địch bao vây mà không thể làm gì.
Lưu Tất Đắc hét lớn: “Phương đại nhân, rút lui…mau lui về thành”.
Nhóm Phương Thông rõ ràng không chống đỡ nổi nữa, vừa đánh vừa lui, khi sắp lùi vào phạm vi tấn công của đội hỏa tiễn, Phương Thông đột nhiên hét lên: “Không kịp rút lui, nổ súng…mau nổ súng đi”.
Lưu Tất Đắc và năm ngàn binh sĩ chực khóc, vành mắt đỏ lừ, gần mấy trăm huynh đệ trước mặt, một khi nổ súng, bọn họ cũng sẽ bỏ mạng, nếu không nổ súng, kẻ địch sẽ tiến vào phạm vi an toàn, hỏa tiễn không có tác dụng nữa.
Phương Thông chém ngã một tên hải tặc, quay lại quát lớn: “Cái đám tân binh yếu đuối các ngươi, nghe rõ cho ta, lão tử sống là binh sĩ Hắc Kỳ quân, chết là quỷ Hắc Kỳ quân, nếu mất thành Phủ Ninh, ta làm quỷ cũng không tha cho các ngươi, máu chảy không cạn, ý chí không tàn”.
“Máu chảy không cạn, ý chí không tàn…”
“Máu chảy không cạn, ý chí không tàn…”
Tất cả những binh sĩ Hắc Kỳ quân không kịp lui về đều hô lên…
Lưu Tất Đắc cố nén giọt lệ nơi hốc mắt, giơ cao ngọn cờ…
Trông thấy những binh sĩ dùng tính mạng ngăn cản kẻ địch, câu giờ cho đội hỏa tiễn, lần lượt từng người bị giết, nghe tiếng hô xé họng của Phương tướng quân…Lưu Tất Đắc cuối cùng cũng cất tiếng…
“Toàn đội hỏa tiễn nghe lệnh…hàng đầu tiên giương súng…chuẩn bị…nổ súng”.
Dứt lời, hắn ta nhắm mắt lại, một giọt lệ rơi xuống, còn Phương Thông ở phía xa nghe thấy hiệu lệnh này, cuối cùng nở một nụ cười hài lòng.
“Pằng…pằng…pằng”.
“Hàng thứ hai, giương súng…nổ súng…”
“Pằng…pằng…pằng”.
“Hàng thứ ba, giương súng…nổ súng…”