Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 115: Chương 115





Khi tin tức thành Phủ Ninh bị chiếm đóng được gửi về phủ Thanh Châu, Lãnh Thiên Minh lập tức dẫn theo Trình Khai Sơn và đội thợ mỏ của tộc Hắc Thạch tiến đến Phủ Ninh, sau khi Lãnh Thiên Minh đến nơi, cả thành Phủ Ninh đã bị càn quét sạch sẽ.
“Thất hoàng tử, cầm đầu Thiết tướng quân đã bị mạt tướng giết chết, còn có rất nhiều tù binh bị bắt giữ trong thành chờ đợi ngài xử lý”, Đa Đoạt nói.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo tướng quân thì nên xử lý tù binh thế nào”.
“Số lượng tù binh rất nhiều, hơn nữa đều là một đám thổ phỉ lưu lạc, chắc chắn không thể thả đi, bằng không chúng vẫn sẽ tiếp tục gây họa, nếu như không có biện pháp xử lý thích đáng, mạt tướng đề nghị giết hết toàn bộ”, Đa Đoạt nói.
Trong lòng Lãnh Thiên Minh cũng biết những đám thổ phỉ này làm nhiều việc ác nhưng hắn lại không xuống tay được, bèn nói: “Được rồi, vừa hay chuẩn bị mở núi, cho chúng đi lao động khổ sai đi, cho người canh gác chặt chẽ”.
Dựa vào ký ức của mình, Lãnh Thiên Minh bắt đầu tìm kiếm vị trí cụ thể của mỏ vàng, mặc dù môi trường xung quanh khu mỏ hoàn toàn không giống với hình dạng trong trí nhớ của hắn, nhưng cũng may có thể xác định vị trí đại thể.
“Lão Trình, kêu người trong tộc của huynh lần lượt mở núi ở xung quanh đây đến khi phát hiện ra mỏ vàng thì thôi”, Lãnh Thiên Minh nói với Trình Khai Sơn.

Trình Khai Sơn tỏ ra ngờ vực nói: “Thất hoàng tử, ngài chắc chắn ở đây có mỏ vàng à?”
“Phí lời, không thì ta dẫn huynh tới phá đá để chơi à”.
Rất nhanh, tộc nhân tộc Hắc Thạch liền bắt đầu mở từng tòa từng tòa núi một….
lượng lớn tù binh thì vận chuyển đá dưới sự giám sát của quân Hắc Kỳ.
Sau khi Lãnh Thiên Minh trở về thành Phủ Ninh liền sắp xếp người đi dán cáo thị dân an trong toàn thành:
Bách tính thành Phủ Ninh:
Chúng ta là quân Hắc Kỳ của Duy huyện, lần này tới đây là để giúp đỡ mọi người thoát khỏi sự hãm hại của bọn thổ phỉ, bách tính trong thành không cần sợ, mấy năm nay mọi người bị thổ phỉ chiếm đoạt tài vật có thể căn cứ tới phủ nha môn lãnh lại, hai ngày tới chắc hẳn cũng có lượng lớn lương thực được vận chuyển tới thành Phủ Ninh, phân phát cho dân chúng trong thành, hy vọng quân dân ta một lòng xây dựng lại gia viên.
Nha môn phủ Thanh Châu.

Bách tính trong thành nhìn những binh lính vào thành nhưng không vào nhà dân cướp đoạt nên cũng từ từ đi ra, sau khi nhìn thấy cáo thị dân an liền lần lượt chạy đi báo tin cho nhau.
“Là quân Hắc Kỳ… nghe nói bọn họ từ trước đến nay chưa từng cướp đoạt của dân thường…”
“Đúng, nhà tỷ tỷ ta tháng trước vừa chạy nạn tới Duy huyện, nghe nói bên đó còn có lương thực và đất đai miễn phí, nếu không phải ta không nỡ rời khỏi nhà mình ở đây thì đã đi từ lâu rồi”.
Rất nhanh hai ngày sau, khi Lãnh Thiên Minh và Đa Đoạt đang thương lượng xem nên làm thế nào để bố trí lại phòng ngự thành cho Phủ Ninh thì Trình Khai Sơn chạy vào.
“Thất hoàng tử… Thất hoàng tử… thần kì, chúng ta thật sự đã tìm ra mỏ vàng rồi, hơn nữa… hơn nữa không chỉ có một mỏ, cái này… chúng ta đã tìm ra rồi, ha ha”, Trình Khai Sơn vui vẻ hô lớn lên.
Đa Đoạt bên cạnh cũng hưng phấn nói: “Thất hoàng tử đúng là thần nhân hạ phàm, đến mỏ vàng ở đây cũng có thể đoán được”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Chỉ là ngẫu nhiên nghe một số người già nói qua thôi, nơi này đã từng xuất hiện mỏ vàng, cho nên ta nghĩ nên thử vận may xem sao, may mà chuyến này không tệ”.
Tin tức thành Phủ Ninh tìm ra nhiều mỏ vàng rất nhanh đã được truyền về phủ Thanh Châu, Tân Cửu lập tức phái rất nhiều xe ngựa tới thành Phủ Ninh vận chuyển vàng, còn trong thành Thanh Châu cũng chuyên môn xây dựng nhà hầm để tinh luyện kim khoáng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.