Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 106: Chương 106





Nói đoạn, mọi người cùng đi ra khỏi lều, đến trên sân tập, một loạt binh sĩ của xưởng binh khí đã chờ sẵn ở đó cùng với một đống súng kíp.
Giáp Tử Thất bước đến và nói: “Mời các vị xem, đây chính là súng kíp kiểu mới.
Chúng ta đã điều chỉnh vị trí nhồi đạn, trang bị thêm vào đó một cái hộp xoay tròn.
Nhưng vì vấn đề an toàn, hộp này chỉ có ba ngăn, mỗi một lần bắn, ta sẽ xoay qua một ngăn, nói cách khác, với một hộp có thể bắn liên tục ba lượt”.
Nghe xong, mọi người không khỏi hít sâu một hơi.

Tất cả đều biết uy lực của súng kíp, có điều tốc độ quá chậm, khó có thể chiếm được ưu thế, nhưng nếu có thể tăng từ một thành ba phát thì sức chiến đấu sẽ tăng trưởng không biết bao nhiều lần.
Đột nhiên, Trình Khai Sơn lên tiếng hỏi: “Sao loại súng kíp này không có kíp nổ, vậy thì bắn như thế nào?”
Giáp Tử Thất cười nói: “Vậy thì phải nói đến cải tiến thứ hai của loại súng mới này rồi, chúng ta đã dùng đá lửa để thay thế cho dây lửa, không những có thể đánh lửa và bắn ngay lập tức, hơn nữa tính an toàn và thuận tiện cũng được đề cao hơn rất nhiều”.
Mọi người sững sờ, bắn ngay lập tức ư? Đây là loại khái niệm gì vậy? Việc này… có thể sao?
Giáp Tử Thất cũng đoán được suy nghĩ của mọi người, hắn ta liền gọi một loạt binh sĩ của xưởng công binh đã chờ sẵn đến, bọn họ nhanh chóng xếp thành hàng, nhắm vào mục tiêu phía trước, một gã đội trưởng hô to: “Chuẩn bị… Bắn ba lượt…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
Ba tiếng nổ vang lên liền mạch, những mục tiêu phía trước đều bị phá hủy.
“Thật sự làm được?”, Trình Khai Sơn reo lên mừng rỡ, đám binh sĩ vây xem cũng nhịn không được hô vang.
Mấy ngày nay, mỗi ngày bọn họ đều phải luyện tập bắn súng kíp, thế nên hiểu rất rõ ý nghĩa của việc có thể bắn ba phát một lượt là như thế nào.
Ngay cả Đa Đoạt cũng cảm thấy phấn khích, ông ta liền chắp tay với Giáp Tử Thất: “Ví công lao của Giáp đại nhân sánh ngang với trời cũng không ngoa!”
Giáp Tử Thất vội đáp lễ: “Hổ thẹn, hổ thẹn, những thứ này đều là Thất hoàng tử nghĩ ra, kẻ hèn chỉ làm theo lệnh mà thôi”.
Mọi người không khỏi nhìn về phía Lãnh Thiên Minh, dường như bọn họ đã nhìn thấy được tương lai tươi đẹp phía trước.

Lãnh Thiên Minh cười nói: “Chư vị, kế tiếp cần phải sàng lọc trong quân ra một vạn binh sĩ có tài xạ kích để thành lập một đội súng kíp.
Lần này duyệt binh, đội súng kíp chính là điểm sáng của chúng ta!”
“Duyệt binh?”, mọi người tỏ vẻ nghi hoặc.
Lãnh Thiên Minh cười to: “Đúng vậy, duyệt binh, nếu muốn hấp dẫn dân chúng tự nguyện tham gia quân đội thì phải cho bọn họ biết một đội quân là như thế nào.
Truyền lệnh của ta, tất cả binh sĩ nghiêm túc huấn luyện, mùng một tháng sau, ta muốn toàn bộ dân chúng Duy huyện biết chúng ta là đội quân như thế nào”.
Trong vương cung tại thủ đô Bắc Lương, Tam hoàng tử vừa xem mật thư vừa cười to: “Ha ha, Nhị ca à, ngươi đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà, vậy mà vội vã đẩy lão Thất về phía ta, lại còn tự đào hố cho mình nữa chứ.
Nếu ta không nhận phần lễ vật này, há chẳng phải có lỗi với ngươi sao? Ha hả…”
Trong đại doanh Hắc Kỳ Quân, mấy người lính đang cố gắng luyện tập các tư thế tiến, lùi, đứng nghiêm.
Bên cạnh có vài binh sĩ đang nghỉ ngơi, vừa xem vừa nói: “Ngươi nói xem, mỗi ngày Thất hoàng tử bắt chúng ta luyện tập đi đều thế này để làm gì? Có tác dụng gì sao? Trước kia ta chưa từng nghe nói đến việc này!”
Một tên lính khác đáp: “Ngươi không hiểu rồi, ta nghe Thiên hộ của chúng ta nói rằng làm vậy để huấn luyện sự phối hợp và ổn định của mọi người, hình thành nói quen trong tiềm thức của chúng ta.
Một khi tướng lãnh không ra lệnh, chúng ta không thể nhúc nhích”.
“Cái đó có liên quan gì đến chiến tranh à?”
“Ta cũng không rõ lắm, tuy nhiên, những người luyện tốt đều được tuyển vào đội súng kíp đấy, ngươi chưa thấy uy lực của súng kíp đâu, phải nói là lợi hại…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.