Một tiếng xé rách vang lên, mũi tên đâm vào cơ thể Lãnh Thiên Minh, lực xung kích khiến hắn ngã ra đất.
Thấy thế, mắt Mộ Như Tuyết đỏ lên, nàng liều lĩnh giải quyết sạch đám thích khách, sau đó chạy đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh.
Tên áo đen cầm đầu thấy tình thế không ổn bèn xoay người bỏ chạy, Mộ Như Tuyết liền phóng ra một thanh đoản kiếm, bắn thẳng vào người hắn ta.
“Lãnh Thiên Minh…”
“Thất hoàng tử…”
Mộ Như Tuyết cùng Tiểu Lan hô to, khóe miệng Lãnh Thiên Minh rỉ ra máu tươi, hắn mỉm cười nói: “Các ngươi… các ngươi không sao là tốt rồi!”
“Ngài cũng không được có chuyện gì đấy!”, Mộ Như Tuyết bật khóc.
Lãnh Thiên Minh nhìn nàng: “Xin… xin lỗi, hình như… ta… ta không xong rồi!”
“Không… ngài đã bằng lòng với phụ thân rằng sẽ chăm sóc ta cả đời, ngài còn nói sẽ kết hôn với ta, ngài không thể gạt người như vậy được”, Mộ Như Tuyết khóc rống lên.
Lãnh Thiên Minh cười khổ đáp: “Vậy… vậy cô… có bằng lòng gả cho ta không?”
Mộ Như Tuyết gật đầu thật mạnh và nói: “Bằng lòng… Ta bằng lòng… Ta sẽ luôn bằng lòng…”
Đúng lúc này, Lãnh Thiên Minh từ từ ngồi dậy, dùng sức rút mũi tên trên người ra rồi nói: “Mũi tên này là thứ gì không biết, suýt nữa đâm thủng cả kim ti tằm giáp của ta, đau chết đi được, tuy nhiên cũng coi như nhân họa đắc phúc, nhặt được một nàng dâu… ui da… ui… Mộ Như Tuyết… đau… đau”.
Khi Trình Khai Sơn dẫn người đuổi đến, hai tên thích khách chưa chết hẳn bị hắn ta áp giải về.
Còn Lãnh Thiên Minh tuy bị ám sát nhưng lại cực kỳ vui vẻ, hắn nhìn Mộ Như Tuyết nói: “Nói lời phải giữ lấy lời đấy, khi trở về ta nhất định sẽ chọn một ngày lành”.
Mộ Như Tuyết đỏ bừng mặt, cúi đầu không nói một lời.
Tiểu Lan đứng bên cạnh bật cười nói: “Mộ tỷ tỷ, tỷ còn thẹn thùng gì nữa!”
Thấy Tiểu Lan cũng giễu cợt mình, Một Như Tuyết cả giận nói: “Muội là đồ không có lương tâm, lại còn cười ta, chẳng phải mỗi ngày muội nằm mộng cũng đều muốn gả cho Thất hoàng tử à?”
Nghe vậy, Tiểu Lan lập tức đỏ mặt, cúi đầu, còn Lãnh Thiên Minh thì ngớ ra…
Buổi tối, Trình Khai Sơn cùng Đa Đoạt tiến đến.
“Thất hoàng tử, là người của Nhị hoàng tử”, Đa Đoạt nói.
“Nhị hoàng tử? Bởi vì trên triều ta đã nói một câu chống đối nên hắn ta muốn giết ta?”
Đa Đoạt nói: “Hắn ta có thể làm ra loại chuyện như vậy, từ nhỏ Nhị hoàng tử vốn đã ngang ngược, ngoại trừ Đại Vương, hắn ta chưa từng để ai vào mắt”.
Lãnh Thiên Minh đứng lên, đi vài bước rồi nói: “Vậy thì… Đa tướng quân cảm thấy ta nên làm thế nào?”
Đa Đoạt suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Mạt tướng cảm thấy trước hết ta cứ để chuyện này lắng xuống, dù sao hiện tại cũng không phải thời điểm trở mặt, không cần chọc vào hắn ta, cũng không phải lo hắn ta sẽ tiếp tục làm bậy.
Nói gì đi nữa thì nơi này cũng là Sơn Đông, tay hắn ta còn chưa duỗi dài được như vậy!”
Lãnh Thiên Minh ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, vậy trước hết giam hai tên thích khách còn sống kia lại.
Nhị ca của ta gấp gáp muốn ta chết như vậy, há chẳng phải ép buộc ta đầu nhập vào phe của Tam hoàng tử? Hắn ta đã muốn chơi, ta đây sẽ phụng bồi đến cùng”.
Bây giờ, Lãnh Thiên Minh đã không còn là thiếu niên ngây ngô lúc trước.
Sáu tòa thành phụ thuộc Duy huyện đã thuộc quyền sở của Lãnh Thiên Minh, lưu dân từ các nơi đổ về khiến nhân khẩu ở Duy huyện đạt đến con số 300 vạn người, phải nói là trước nay chưa từng có.
Nơi đây nghiễm nhiên trở thành thiên đường ở nhân gian, đi cùng với sự gia tăng dân số, dã tâm của Lãnh Thiên Minh cũng ngày càng lớn.