Hoàng Tử Yêu Nghiệt

Chương 1: Chương 1





Trên dải đất phương Bắc sắp bước vào đông, cơn gió lớn tham lam muốn cuốn đi mọi thứ, trên ban công lối vào cửa đại điện cổ kính, một chàng thiếu niên chỉ mới 16 tuổi đang ngồi một mình ở đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mơ hồ và bối rối...! Vị hoàng tử thứ bảy của Bắc Lương, vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được hoàng đế sủng hạnh trong một đêm say rượu, một vị hoàng tử mà không được ai coi trọng.
Từ nhỏ hắn đã bị bỏ rơi, bị bài xích, tuy rằng mang danh hoàng tử, nhưng hắn lại sống không bằng một tên thái giám, càng đừng nói đến vị phụ vương cao cao tại thượng kia, từ khi sinh ra đến nay, ông ta chưa từng đến nhìn hắn lấy một cái.
Mẫu thân chết không thể giải thích được sau khi sinh hắn, mà hắn có thể sống đến ngày hôm nay có lẽ chỉ vì không ai muốn dính đến tội sanh mưu sát hoàng tử, bởi vì hắn là một vị hoàng tử vô dụng, không có mối đe dọa nào với bất kỳ ai, đến tư cách trở thành mục tiêu của người khác cũng không có.
Bất luận thế nào đi chăng nữa...!lúc này trong trái tim của chàng thiếu niên trẻ đã dần mất đi niềm tin để sống, ở nơi không có hơi ấm tình người và tràn ngập nỗi cô đơn này, hắn chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, thật ra đối với nhiều người mà nói, cái chết là một sự giải thoát...!
Nhắc đến nỗi vướng bận, có lẽ cũng chỉ có tiểu nha đầu ở ngự thiện phòng đó, cô gái thường lén mang đồ ăn đến cho hắn, trò chuyện với hắn, kêu hắn nhất định phải sống thật tốt.
Dần dần hắn ngày càng cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt có chút rã rời, hắn từ từ nhắm mắt lại, lạnh quá, nhưng cũng thật thoải mái...!
"Này, này, tỉnh lại, còn sống không?"
Vương Tiểu Chùy từ từ mở mắt ra, có mấy người ăn mặc cổ trang đứng ở trước mặt nhìn hắn.

"Ơ này, sống lại rồi".
Mấy người bên cạnh đang nói chuyện.
"Trời lạnh như vậy, gió lớn như thế mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng ngồi bên ngoài, thật sự không biết vị thất hoàng tử này nghĩ gì".
"Đúng vậy, đi theo vị chủ tử như vậy thật xui xẻo mà, lần này mà hắn chết thật, chúng ta cũng xong đời theo".
"Được rồi, được rồi, các người đừng nói nữa".
Một cô gái nhỏ xinh đẹp bước vào, thấy Vương Tiểu Chùy đã tỉnh lại, nàng không khỏi kích động hét lên.
"Thất hoàng tử, cuối cùng ngài cũng tỉnh lại rồi, nô tỳ còn cho rằng ngài..."
Nói mãi nói mãi, mắt cô gái bắt đầu đỏ lên.
Thất hoàng tử? Vương Tiểu Chùy bối rối nhìn cảnh tượng trước mắt, ban nãy hắn đang lau kính trên sân thượng, kết quả nút thắt dây an toàn bị tuột, cả người hắn rơi xuống, giây phút ngã xuống đầu óc hắn trống rỗng, tỉnh dậy đã là cảnh tượng như vậy.
Lẽ nào xuyên không rồi? Còn có, ban nãy cô gái xinh đẹp đó gọi hắn là gì? Thất hoàng tử, lẽ nào hắn xuyên không thành hoàng tử, fuck, sau này vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết đúng không?
Thế mà lại có chuyện tốt như vậy? Không đúng, mấy người bên cạnh dường như có thái độ không mấy thiện cảm với hắn, lẽ nào các hoàng tử thời xưa được đối xử như này sao?
"Xin hỏi, tôi đang ở đâu vậy?"
Vương Tiểu Chùy có chút ngượng ngùng hỏi, cô gái nhỏ đó nhoẻn miệng cười.
"Thất hoàng tử, ngài ngốc hả, ngài đang ở điện của mình, cũng không biết ngài nghĩ gì nữa, trời lạnh như vậy mà còn ngồi ở bên ngoài, khi bọn nô tỳ phát hiện ra, người ngài đã đông cứng rồi, thái y nấu một ít canh gừng cho ngài, may là ngài không sao, dọa chết nô tỳ rồi".

"Hả, cái đó ta vẫn cảm thấy hơi mệt, có thể cho ta nghỉ ngơi thêm lát không, một mình nàng ở lại bên cạnh ta là được rồi".
Vương Tiểu Chùy có thể cảm nhận được rằng, cô gái này thực sự quan tâm đến hắn, nhất thời hắn cũng không biết rốt cuộc mình đang ở trong tình huống nào, hắn liền kêu những người khác ra ngoài để tiện hỏi bây giờ đang ở thời đại nào, ở nơi nào và rốt cuộc bản thân hắn là ai?
Những người khác nhanh chóng bước ra ngoài, chỉ còn lại tiểu nha đầu xinh xắn trước mặt, Vương Tiểu Chùy dần nói chuyện nhiều hơn, bắt đầu hỏi về mọi chuyện đang xảy ra...!
Qua cuộc trò chuyện với cô gái, Vương Tiểu Chùy dần hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của mình.
Hắn tên là Lãnh Thiên Minh, hoàng tử thứ bảy của vương triều Bắc Lương, 16 tuổi, còn cô gái nhỏ này tên là Tiểu Lan, là nha đầu ở ngự thiện phòng phụ trách đưa cơm cho hắn.
Hắn đã xuyên không đến một triều đại mà mình chưa bao giờ nghe nói đến, đó là triều đại Bắc Lương nằm ở phía Bắc trung nguyên, một quốc gia được thành lập bởi tộc người du mục qua hàng trăm năm chinh phạt, là một vương triều mới trỗi dậy theo kiểu nửa du mục nửa trung nguyên.
Mà Lãnh Liệt Vương- phụ vương của hắn, vị quân vương vĩ đại nhất trong lịch sử triều đại Bắc Lương liên tục mở rộng bỡ cõi của mình thông qua nhiều năm chiến tranh liên miên và không ngừng mưu đồ thôn tính toàn bộ vùng trung nguyên mà bao nhiêu thế hệ đều hướng tới.
Còn hắn chỉ là một vị hoàng tử được sinh ra bởi một cung nữ được Lãnh Liệt Vương sủng ái sau khi uống rượu say, từ nhỏ hắn đã không được nhận sự đãi ngộ tử tế, thậm chí đám cung nữ thái giám hầu hạ cũng không hết lòng chăm sóc hắn.
"Haizz, ta khinh, ban nãy còn cho rằng sắp được hưởng thụ cả một đời, quanh đi quẩn lại hóa là một vị hoàng tử sống dở chết dở".
Vương Tiểu Chùy rơi vào trầm tư, hắn nhớ lại người thân bạn bè của mình ở kiếp trước và tự hỏi rằng không biết bây giờ bọn họ sẽ như thế nào, liệu họ có đau lòng vì sự ra đi của hắn hay không.

Hắn lại lo lắng cho tình hình hiện tại, làm một vị hoàng tử ăn nằm chờ chết hay là thay đổi số mệnh? Nhưng đây không phải là tiểu thuyết, thay đổi số mệnh đâu có dễ như vậy?
Kể từ khi Lãnh Liệt Vương kế tục lên ngôi, vương triều Bắc Lương cũng đã phái một số lượng lớn mật thám đến thăm dò nhiều nước khác nhau, mà quy chế quản lý của vương triều Bắc Lương cũng không khác gì so với các vương triều trong trí nhớ của hắn.
Bởi vì Tiểu Lan cũng không biết gì nhiều, nàng chỉ biết rằng hiện tại đối thủ lớn nhất của Bắc Lương là bộ tộc Hồ Lang trên thảo nguyên, bọn họ là mối họa lớn nhất của Bắc Lương, bởi vì nếu không giải quyết được bộ tộc này, Bắc Lương không thể yên tâm đối mặt với đối thủ thực sự của mình, đó chính là vương triều Đại Lương ở trung nguyên.
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm, sắc trời ngày một tối dần, Tiểu Lan ở bên cạnh hỏi: "Thất hoàng tử, ngài đói chưa? Nô tỳ đi lấy đồ ăn cho ngài nhé, nhân tiện xem xem có lấy trộm được thứ gì ngon cho ngài không".
"Hả? Đồ ăn còn phải lấy trộm à? Vị hoàng tử là ta cho dù có tệ đến đâu cũng không đến nỗi không có đồ ăn chứ?"
"Không phải, thất hoàng tử, vốn dĩ số đồ ăn ngon đó là thuộc về ngài, chính là đám thái giám chết tiệt đó lén lút giấu đi và thay chúng bằng đồ ăn bình thường cho ngài".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.