Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 978: Hắc Ám Túc Hoàng




Thần bí là vì chưa biết nên mới đáng sợ, Yểm Ma tông có đạo pháp hoàn toàn khác với thường thức võ đạo mà mọi người vẫn biết tới, người phụ nữ khoác áo trắng này, có lẽ khí tức thể hiện ra không được như Vệ Trường Thanh và Sát Liêu tông chủ, nhưng không có ai vì thế mà tưởng rằng, vị Yểm Ma tông chủ thượng cổ này có thực lực kém hơn Vệ Trường Thanh.
Thậm chí, nếu Đao thân và Yểm Ma tông chủ xung đột, trong lòng rất nhiều người, càng nghiêng về chiến bại của Đao thần!
“Người phụ nữ này, lại chỉ trong một đêm, lại giết sạch hai tông phái!” Đao thần Vệ Trường Thanh cũng bất giác chau mày. Cho dù hắn không cho rằng, ý chí võ đạo của mình sẽ không kháng được Yểm ma … của đối phương. Nhưng tay phải ẩn trong ống tay áo vẫn nắm chặt, trong lòng cảnh giác với người phụ nữ này.
Vệ Trường Thanh quay sang nhìn Sát Liêu tông chủ và Vô thượng pháp tông chủ, trong lòng rất nghi ngờ: “Yểm Ma tông xưa nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không đi lại nhiều với các tông phái khác. Cũng không biết chúng sao lại có quan hệ với Yểm Ma tông chủ?”
“Ân Vô Lang!”
Tấm vải trắng che mặt của Yểm Ma tông chủ bay hất lên, để lộ ra hai mắt lạnh băng, không hề che giấu sát cơ trong ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết sao?”
Yểm Ma tông chủ đúng là rất phẫn nộ, bị bao nhiêu người như vậy soi mói, căn bản không phải là điều ả mong chờ.
Ân Vô Lang liệt tích đầy mình, chuyện dụ dỗ Đế ma thái tử còn chưa xong, nay lại sinh chuyện với mình, sao ả có thể không chán chứ.
“Muốn chết, ta sẽ tác thành cho ngươi!”
Giọng của Yểm Ma tông chủ lạnh như băng tuyết, có lần một nhưng không thể có lần hai, nếu không phải niệm tình cùng thời thượng cổ, thì Thu Lan Mộng Nữ sớm đã ra tay rồi.
Thấy Yểm Ma tông chủ giận dữ thực sự rồi, Ân Vô Lang cứng đờ mặt, tự biết mình lỡ lời, cũng không dám lại phát ngôn bừa bãi nữa. Nói gì đi nữa, Ân Vô Lang vẫn còn rất nghi kị ả!
Lý Phùng Đạo đứng bên thấy vậy thì bất giác lắc đầu, quan hệ giữa ba người, ngoài họ ra không ai có thể rõ hơn.
Ân Vô Lang tiếng là Vô thượng pháp tông tông chủ, nhưng tính cách vô pháp vô thiên coi thường tất cả thì thực khiến người ta không dám kính phục!
Chuyện này quay về thời thượng cổ, oán hận giữa Vô thượng pháp tông và Bắc đẩu tinh cung. Lần cuối cùng Ân Vô Lang và Tử Vi chân nhân của Bắc đẩu tinh cung quyết đấu, vô tình bước nhầm vào địa bàn của Yểm Ma tông, bắt gặp Yểm Ma tông chủ Thu Lan mộng nữ!
Đây vốn dĩ cũng là chuyện hết sức ngẫu nhiêu, chỉ là ai cũng không ngờ, chỉ là đối diện chốc lát, mà Ân Vô Lang lại sinh lòng háo sắc, muốn theo đuổi Yểm Ma tông chủ!
Kết quả của việc cóc muốn ăn thịt thiên nga này là sự cự tuyệt không hề khách khí của Yểm Ma tông chủ. Không ngờ, Ân Vô Lang lại chết không cần thể diện dùng đả pháp tử khất bạch lai. Hắn tự biết không phải đối thủ của Yểm Ma tông chủ, nhưng lại dựa vào thực lực cấp tông chủ thượng cổ mà chạy thoát được khỏi Yểm Ma tông chủ!
Từ đó cứ giằng co không ngừng! Nghĩ trăm phương ngàn kế làm phiền Yểm Ma tông chủ. Kể cả Tử khất bạch lai, Yểm Ma tông chủ xuất hiện ở đâu hắn liền mang theo tới đó, lại còn vô tình kéo theo các thế lực, nhân vật vào nơi Yểm Ma tông chủ xuất hiện!
Ngay cả đến Lý Phùng Đạo sau khi biết chuyện cũng phải bất giác lắc đầu. Đây đâu phải là tông chủ thượng cổ gì, đúng là một đứa trả bị một nữ nhân từ chối!
Cũng chính là Tử khất bạch lai của Ân Vô Lang theo Yểm Ma tông chủ, sau khi hành tông trở nên thần bí, trong giới tông phái mới truyền nhau tử tin của Ân Vô Lang!
Chuyện này mà nghĩ kĩ lại thì đúng là hoang đường!
Còn về Lý Phùng Đạo và Yểm Ma tông chủ, thì lại là một chuyện khác. Thời thượng cổ, khi Lý Phùng Đạo vẫn là Chưởng giáo của Sát Liêu kiếm phái, từng vì nhân duyên mà một lần ra tay giúp đỡ Yểm Ma tông chủ. Về sau hai phái có chút duyên phận. Mà Lý Phùng Đạo cùng với Vô Thượng pháp tông tông chủ không chính không tà chính vì quan hệ này, Thu Lan Mộng Nữ mới nhiều lần không giết chết Ân Vô Lang!
Nhưng điều này lại ngày càng thành toàn cho Ân Vô Lang!
Chuyện này nói ra thì đơn giản, mà thực tế lại phức tạp!
“Tấm tế bài đó chắc chắn là nơi then chốt. Nếu có thể hủy được tấm tế bài đó, có thể phá được sự cân bằng giữa những tinh thế thời gian và tinh thể không gian này. Nếu chỉ có một người, e là không ai có thể triệt để hủy được tấm thạch bài này. Nếu mọi người không ngại, ta đề nghị mỗi người chúng ta xuất một chiêu, liên thủ phá thạch bài này, còn chuyện về sau thì ai dựa vào bản lĩnh của người đó” Lý Phùng Đạo điềm đạm nói.
Luồng thời gian và luồng không gian trong vực sâu bi thương là không thể ngăn được, chỉ cần những tinh thể thời gian và tinh thể không gian lấp lánh lơ lửng này còn thì không thể triệt để phá hủy bình phong đến từ không gian và thời gian này.
Nhưng, chỉ cần phá vỡ mạng lưới do những tinh thể khổng lồ này kết thành, đối với mọi người là đủ rồi. Dù gì, mọi người đều không phải những kẻ ấu trĩ về võ đạo. Cho dù là quy tắc trong thiên địa hay là lĩnh ngộ pháp tắc, cường giả Địa hồn đều đạt tới một trình độ cao mà không nhiều người biết đến!
Xuyên quan tầng tầng bình phong không gian và thời gian sẽ có chút khó khăn, nhưng không phải là vấn đề!
“Trước mắt xem ra, đúng là cách tốt nhất rồi! Cứ vậy đi!”
Một cường giả Địa hồn nói, về phương diện này, mọi người có cùng kinh nghiệm và kiến thức võ đạo, biết Sát Liêu tông chủ nói sự thực, làm như vậy, đối với ai cũng có lợi.
“Được! Mọi người cùng chuẩn bị, ta ra đao đầu tiên thể hiện thành ý, sau đó mọi người làm theo là được. Còn về sau, thì chuyện ai người ấy lo!”
Đao thần Vệ Trường Thanh nhìn quanh rồi nói, hắn vừa nói vừa vung tay phải ra, ống tay áo bay phần phật, trong lòng bàn tay, lập tức xuất hiện một đại đao bằng đồng có lưỡi dầy, thân đao mang trong mình một đại đạo cổ xưa.
“Ầm!” Vệ Trường Thanh không nói gì thêm, hành động luôn, thể hiện bá khí và thành ý của mình. Phất tay phải lên, chỉ nghe thấy mấy tiếng ầm ầm, cả vực sâu giống như bị một hung thủ húc phải, rung chuyển mạnh. Ngay khi rung chuyển, một đao khí còn chói mắt hơn cả vầng thái dương xé toạc hư không, trảm vào trong khu vực thời gian tĩnh chỉ.
Vào đúng thời khắc Đao thần Vệ Trường Thanh ra tay, một khí thế chết chóc bộc phát, rồi Sát Liêu tông chủ vung cánh tay lên, một kiếm khí vô cùng vô tận với khí thế hủy diệt chém vào quang mạc.
Cả vực sâu bi thương, thần sắc mọi cường giả Địa hồn như cứng đơ lại, cùng thi triển sức mạnh hùng hậu. Mọi sức mạnh tụ lại thành một, hóa thành một dòng chân khí chắc chắn không thể phá vỡ, đập vào quang mạc!
Cường giả Địa hồn, dù gì cũng khác những võ giả khác! Bất luận là nhãn giới hay là phản ứng, đều không thể so với võ giả cảnh giới khác. Tuy chỉ là hợp tác tạm thời, nhưng ý thức và phản ứng của mọi người đều giống như đã tập luyện trước đó hàng trăm lần rồi, đồng tác đồng nhất không lệch một chút nào!
Vừa mới ra tay, lập tức thể hiện ra phong phạm và khí thế của cường giả địa hồn!
Ngay trong sự phản chiếu của đồng tử, những dòng sức mạnh kinh thiên tụ lại thành một, xuyên qua tầng tầng không gian, làm chấn động cả khu vực quang mạc tựa như rất nhỏ mà lại rất lớn.
Mọi sức mạnh tụ lại thành một dòng lũ, hung hãn đậpvào tế bài cổ xưa trong quang mạc!
“Cắc, rắc!” Đó là một tiếng gãy giòn, tế bài chợt nứt ra, xuất hiện một vết nứt lớn màu đen.
Dưới tác dụng của tế bài, khu vực mà cả quang mạc chụp lên rung chuyển mạnh.
Từng gợn sóng vô hình sinh ra từ các hướng, không ngừng mở rộng. Khu vực thời gian tĩnh chỉ lập tức hỗn loạn.
Tinh thế thời gian và tinh thể không gian vốn thống nhất lập tức xuất hiện nhiều xung đột!
Vết nứt trên thạch bài không ngừng lớn hơn, những mảnh đá rơi lả tả. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, tế bài tuy đã nứt, nhưng không đổ vỡ.
Tinh thể thời gian và tinh thể không gian tổ thành dòng pháp tắc, tuy xuất hiện vết nứt, nhưng không hoàn toàn đổ vỡ, nếu như vậy, vẫn rất khó để vào trong, lấy tinh thể thời gian!
“Tế bài thật kỳ lạ, lại mạnh đến như vậy. Bao nhiêu người chúng ta liên thủ lại mà không phá hủy được, để ta làm thêm chiêu nữa, triệt để hủy nó đi!”
Một cường giả Địa hồn lẩm bẩm, rồi lập tức xông lên xuất chiêu.
Ầm ầm, chỉ thấy không gian chấn động, một dòng chân khí hắc ám, ma khí cuồn cuộn, giống như trường hồng quán nhật, lại phóng ra, tách tầng không gian ra, đập vào tế bài lúc này đã nứt!
“Dừng tay!” Đúng lúc này lại có biến, một giọng nói như tiếng chuông vang lên trong tế bài, giọng nói này rất vang, đến Lý Phùng Đạo và Vệ Trường Thanh cũng không khỏi nhếch mày ngạc nhiên.
“Đây là …” Sâu trong đoạn tầng không gian, Phương Vân đang hóa thân thành một hạt cải giật mình nhìn sang. Chỉ thấy trong vết nứt của tế bài, một khí tức khủng khiếp tràn ra.
Trong đồng tử Phương Vân, thời gian như chậm lại, phản chiếu rõ ràng cảnh tượng phía trước, một hạt nhỏ bắn ra,chặn trước dòng chân khí.
Rồi hạt nhỏ đó dần to thành cái hộp sọ, rồi thành một hùng sư, cuối cùng lớn thành một tinh cầu lớn hắc ám xoay tròn chắc trước dòng chân khí.
Dòng năng lượng bạt sơn thôi khâu hủy giang đoạn lưu đập vào tinh cầu hắc ám đó. Tinh cầu đó xoay tròn, lập tức hóa thành một người mặc hắc bào, cắm một cây trâm màu đen tuyền, hắc bào có thêu nhật, nguyệt, tinh túc, cổ mộc, thương sơn, toát lên sự cổ xưa, giống như khí tức của thiên địa đồng thọ!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, đạo nhân cổ xưa này đã đi ngược dòng năng lượng, xuất hiện trước mặt mọi người!
“Hắc ám túc hoàng!” Trong sự kinh ngạc, mọi người thôt lên danh phận của đạo nhân này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.