Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 961: Tế Kiếm




Võ giả địa hồn cảnh giới, tách ra Mệnh hồn, địa hồn trong Tam hồn, tính mệnh lớn đến không thể tưởng tượng. Cho dù bị Tà thần tấn công, Phệ ma tông chủ vẫn không chết.
Mảnh linh hồn cuối cùng của hắn ẩn giấu trong con mắt bên phải. Cho dù bị thương rất nặng, nhưng chỉ cần được cứu trị kịp thời, chưa chắc đã có thể phục nguyên, chỉ là thời gian này rất dài, hàng nghìn năm, mà cũng có thể là hàng vạn năm!
Lúc đó, hắn có lẽ sẽ hồi phục lại cơ thể nguyên bản, chỉ là muốn trở về trạng thái nguyên bản thì e là lại cần thêm một thời gian rất dài nữa. Tà lực của Tà thần đã thẩm thấu vào linh hồn hắn, muốn loại bỏ chấn khí của một vị đại đế phải rất nhọc công, hơn nữa còn cần hao tốn nhiều tâm huyết và tinh lực!
“Minh tông tông chủ, chúng ta đều là đồng minh của Hỗn Độn lão tổ… đồng khí liền chi … cứu tôi về Hỗn độn ma điện, lão tổ nhất định có cách cứu tôi!”
Con mắt xoay xoay trong hư không, giọng của Phệ ma tông chủ truyền ra, yếu ớt, nhưng ngọn đèn tàn trước gió vậy.
Minh tông tông chủ không động đậy, hắn đứng trong hư không hắc ám, nhìn từ trên cao xuống: “Tông chủ quả nhiên lợi hại, chịu Tà thần một đòn mà không chết. Trước kia hình như có nghe lão tổ nói, tông chủ tu luyện ma công Cửu khâu, có thể bất tử. Hôm nay xem ra, quả nhiên là thực rồi!” Minh tông tông chủ thở dài nói, dường như không nghe thấy lời Phệ ma tông chủ.
“Chuyện này …” Phệ ma tông chủ ngạc nhiên, có lẽ vì thần hồn đã vỡ vụn, phản ứng của hắn chậm hơn trước rất nhiều: “Đúng là có chuyện này! Nhưng, lần này có thể sống sót là dựa vào một chân phù lão tổ đã luyện trước. Trên người tông chủ chắc chắn là cũng có chứ?”
Thần sắc Minh tông tông chủ như thường, nhưng trong ánh mắt lại thoáng qua dị sắc.
“Nếu đã vậy, ta cứ đưa tông chủ và Đế ma cung trước đã!” Minh tông tông chủ điềm đạm nói.
“Đa tạ tông chủ!” Phệ ma tông chủ mừng rỡ, “Nhưng …”, Dường như nhớ đến Phương Vân, hắn lại nghiến răng nói: “Tên nghiệt súc Phương gia đó, dám chọc giận Tà thần Di hoang, lại họa thủy đông dẫn, để lại lạc ấn của hắn trên người ta! Thù này không báo, thề không làm người! Phương Vân, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!!” Phệ ma tông chủ giận dữ, thậm chí hoàn toàn quên mất vết thương của mình!
Võ giả muốn đạt đến Địa hồn cảnh giới, không biết phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm, cần phúc duyên, vận may và ý chí lớn thế nào mới có thể có được tạo hóa này!
Phệ ma tông chủ chắc chắn chưa từng nghĩ tới, vào thời đại sát phạt cường giả thượng cổ đứng dậy, mình lại không ngã xuống, mà lại trong thời cận cổ võ đạo ổn định này, thua một thằng tiểu tay vắt mũi chưa sạch. Hơn nữa lại trong tình trạng thực lực của đối phương không bằng mình!
Một đời khổ luyện của Phệ ma tông chủ bỗng chốc thành mây khói. Hôm nay giữ lại được cái mạng, cũng cần nhiều thời gian mới phục nguyên được, mà chưa chắc đã lấy lại trạng thái đỉnh cao. Sự phẫn nộ trong lòng hắn giờ là điều dễ hiểu!
Thù này còn mãnh liệt hơn thù di gia diệt tộc!
“Tông chủ, ngày tháng còn dài, hà tất phải so đo với một tiểu tử! Tông chủ, để tôi đưa ngài về Đế ma cung trước đã!” Minh tông tông chủ điềm đạm nói, lật tay hướng về phía con mắt kí thân cuối cùng của Phệ ma tông chủ, định đưa hắn về Đế ma tông.
“Đa tạ!” Phệ ma tông chủ mừng rỡ.
“Khoan!” Đúng lúc này, một giọng nói u ám chợt truyền tới: “Chuyện này để ta làm cho! Tông chủ, để tôi tiễn ngài một đoạn!”
“Bình!” Một chiếc giày xanh mang đầy minh khí chợt vượt qua Minh tông tông chủ, đạp mạnh xuống con người duy nhát trong tàn hài pháp khí. Con mắt đó lập tức bị vỡ tan nát!
“Ngươi!!” Phệ ma tông chủ sau khi con mắt bị dẫm nát thì vẫn chưa chết, phát ra tiếng kêu thảm thiết, giọng đầy vẻ kinh ngạc, khó hiểu, và có chút sợ hãi trước cái chết. Hắn dường như muốn nói gì đó, nhưng đã không còn khả năng rồi, ý thức hắn nhanh chóng bị hủy diệt, loãng vào trong hắc ám…
“Ta đã nói ta sẽ tiễn ngài một đoạn mà!”
Minh vương thái tử mặt lạnh lùng, chân phải dẫm lên con mắt của Phệ ma tông chủ, cố sức di đi di lại: “Ngài cũng đừng trách tôi! Không phải ngài muốn Phương Vân đó sống không bằng chết sao? Tôi giúp ngài hoàn thành tâm nguyện, chỉ cần ngài chết rồi, hắn ắt sẽ sống khồng bằng chết!”
Thần sắc Minh vương thái tử vô cùng tàn bạo, không hề có chút chần chừ, cũng không nể nang gì cha hắn bên cạnh, hắn làm xong mới quay lại nói với cha mình: “Phụ thân, con tự ý hành động, cha không trách con chứ?”
Minh tông tông chủ nhìn chằm chằm Minh vương thái tử, gương mặt không có chút biểu hiện gì, mãi sau mới lắc đầu: “Con sai rồi! Con là Minh tông tông chủ tương lai, là tông chủ thì phài tàn bạo! Đế ma tông tuy là đồng minh của chúng ta, nhưng có dã tâm hai lòng, luôn nhăm nhe bảo tàng của Đế ma tông chúng ta!Phệ ma tông chủ dựa vào Hỗn độn lão tổ, chết cũng đáng! Con không làm thì ta cũng sẽ làm!”
Minh vương thái tử tuy thần sắc ung dung, nhưng thực ra trong lòng đâu có được điềm định như vậy, lúc này nghe phụ thân nói vậy mới khẽ thở phào.
“Chỉ là con nóng vội quá!” Minh tông tông chủ quan sát xung quanh, có chút thất vọng nói: “Vốn, ta chuẩn bị lấy trên người Phệ ma tông chủ một công pháp truyền cho con, nhưng giờ đã giết rồi thì đành bỏ thôi!”
Minh vương thái tử nghe vậy chỉ biết cúi đầu nói: “Phụ thân, hài nhi biết sai rồi!”
“Đi thôi! Đã làm rồi thì đừng hối hận! Người đã giết rồi, mọi thứ cứ theo kế hoạch mà hành sự, đợi rời khỏi vực sâu bi thương thì truyền tin ra ngoài! Bên Đế ma tông ắt có người sẽ truy sát hắn! Sau chuyện này, tên hắn sẽ truyền khắp thiên hạ thôi!” Minh tông tông chủ nói rồi phất tay áo bỏ đi.
Phệ ma tông chủ là tông chủ tông phái danh tiếng hiển hách thời thượng cổ, nay lại chết trong tay một tiểu bối cận cổ. chuyện này mà truyền ra ắt chấn động mọi tông môn thượng cổ tô tỉnh!
Cho dù trước kia Phương Vân có thế nào, chỉ cần có cái tội danh giết Phệ ma tông chủ thì về sau e là tất cả sẽ biết đến hắn!
“Coi như lợi cho hắn rồi! Hừ!” Minh vương thái tử hừ một tiếng, hắn biết, từ nay về sao, Phương Vân chắc chắn rắc rối liên tiếp, không cần hắn đích thân ra tay đối phó, người này sẽ rơi vào vòng giết chóc không ngừng!
Lắc mình một cái, Minh vương thái tử biến thành một tia chớp đen vụt về phía trước.
Ầm, ầm! Một con sóng lớn đập mạnh vào tảng đá, tại một vùng biển cách xa Trung thổ, lúc này đang xảy ra một trận giết chóc!
Từng bọt nước màu máu bắn lên, những cái xác hải tộc mang theo hải thủy từ dưới đáy biển dội lên, trên mặt biển chu vi hàng nghìn dặm, toàn máu là máu.
Một cự lang bắn lên rồi mở tách ra, một kiếm quang sáng loáng như sao băng bay ra từ dưới nước rồi trôi nổi trên bề mặt. Trong mảng kiếm quang đó, một thân ảnh mờ mờ lơ lửng trên mặt nước, xung quanh người này có vô số phi kiếm đang xoáy gấp.
“Tại sao? Tại sao?!” Một tiếng gào khủng khiếp vang lên mang theo sự phẫn nộ, nổi dậy như sấm, bắn ra từ dưới nước, cả mặc nước bống dấy lên.
Mặt nước tách ra, một con kỳ lân màu tím khổng lồ cả người phừng phừng hỏa diệm bay ra, vết kiếm chi chít trên người, giống như vừa trải qua một trận chiến vậy.
Rất nhiều chỗ trên người hắn chảy máu, nhưng đều là những vết thương không quan trọng.
“Biến!” Quang mang sáng lên, con kỳ lân đó biến thành một tráng hán bay trên mặt nước, mái tóc dài xõa sau lưng, hai con mắt như hai quả chuông không che giấu nổi sự tức giận: “Tại sao lại lạm sát người vô tội! Những hải tộc này không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi phải giết họ?”
“Lạm sát người vô tội? Đây đâu phải Trung Thổ, toàn là dị loại, đâu có thể coi là lạm sát người vô tội!?” Giọng nói đạm mạc của Đế Nhất vang lên từ kiếm quang, không hề có chút cảm xúc nào.
“Đế Nhất, ngươi không phải người xấu, ta cảm thấy bản tính ngươi không xấu, nếu không ta cũng không thể theo ngươi! Kỳ lân chúng ta có năng lực minh biện, thu tay đi, rời khỏi nơi này ngay!” Thánh thú kỳ lân nói.
“Ta không thể rời đi được. Liêu Tiên kiếm cần máu và linh hồn để tế luyện, trước khi thanh kiếm này hút đủ máu, ta không thể rời đi được. Ta đã nói rồi, nếu không chịu được ta thì có thể rời đi! Ban đầu xuất hiện Vô lượng ma vực không chủ có một mình ta, ngươi có thể đi tìm Phương Vân hoặc Phong Thái Thương của Thủy ma tông cũng được!”
Giọng của Đế Nhất vô cùng ung dung, vẫn giống như ngày thường, luôn tạo cho người ta cảm giác cách biệt.
Kỳ lân há miệng ra định nói rồi chợt nghĩ ra điều gì đó: “Ta biết rồi, ngươi muốn mượn lý do này, đuổi ta đi đúng không? Không thể được, trước khi ngươi thu tay ta không thể đi được!”
“Đúng là không thể hiểu được, một con kỳ lân viễn cổ như ngươi, vì sao cứ nhất định phải theo ta. Lần trước ta đối phó với Phương Vân ngươi ngăn ta, ta đồng ý, lần này ta không thể đồng ý với ngươi được. Liêu Tiên kiếm phải luyện thành, trả bất kì cái giá nào cũng được. Nếu ngươi ngăn cản ta thì có thể thử thay ta luyện thành thanh kiếm này, kích hoạt hung tính của nó. Ngoài ra ta không thể thu tay!”
Vừa dứt lời, Đế Nhất chợt đáp lên tảng đá, chân vừa dậm xuống, tảng đá vỡ vụn, rồi thân hình hóa thành một kiếm hồng kinh thiên, lại đâm vào đại dương bao la.
“Khoan đã! Đệ nhất, ngươi đang đi vào con đường cụt, ngươi sẽ phải hối hận! Ta sẽ không giương mắt nhìn người tiếp tục lún bùn đâu!”
Kỳ lân vừa giận vừa lo, gào lên, rồi cũng đâm xuống biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.