Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 904: Nhao Nhao Xuất Thế




"Chưởng giáo!"
Cô Xạ quận chúa quỳ xuống trước cánh cổng xanh, thân thái cung kính mà trang nghiêm, nói: "Đồ để phá phong ấn đã chuẩn bị đầy đủ rồi, có thể bắt đầu nghi thức phá phong ấn của chưởng giáo."
"Ừ, ngươi cực khổ rồi!"
Giọng nói của chưởng giáo kiếm phái sát lục thượng cổ từ sau cánh đồng xanh vang lên. Thanh âm như thủy triều, ẩn chứa năng lượng cường đại, vang vọng trong đại điện.
"Chỉ cần có thể giúp chưởng giáo phá phong ấn mà ra, trong chấn lại kiếm phái sát lục thượng cổ của chúng ta, vậy thì tất cả những gì mà Thanh Nhi làm đều đáng." Cô Xạ quận chúa nói.
"Ừ, cũng không uổng lòng yêu quý của vi sư ở thượng cổ đối với ngươi. Được lắm, Thanh Nhi, bắt đầu đi." Nói xong câu này, ở sâu sau cánh đồng xanh lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Cô Xạ quận chúa gật đầu, sau đó đứng dậy, từ trong ngực cẩn thận lấy ra hai kiện không gian pháp khí màu ám kim kỳ dị, bước vào trong, ấn lên hai chỗ lõm kỳ dị trên cánh cửa. Hai kiện pháp khí sau khi được ấn lên, một trận ba động kỳ dị lập tức lấy hai kiện pháp khí làm trung tâm, khoách tán ra bốn phía.
Hai kiện không gian pháp khí này là để chuẩn bị cho chưởng giáo của kiếm phái sát lục thời thượng cổ phá phong ấn mà ra. Trước khi trầm tỉnh, đầu tiên phải chôn mình trong một địa phương bí mật. Chỉ là thương hải thang điền vật đổi sao dời, hai kiện pháp khí phá phong ấn này sớm đã phá phong ấn mà ra, lưu truyền trên Trung thổ thần châu.
Cô Xạ quận chúa phí rất nhiều khí lực mới tìm lại được hai kiện pháp hí này.
"Vù!"
Sau khi đặt hai không gian pháp khí của phái sát lục thượng cổ này lên cửa, Cô Xạ quận chúa cắn ngón tay, dùng máu vẽ một pháp trận mầu máu kỳ dị ở khe cửa.
"Huyết sắc chi cấm, phá phong!"
Cô Xạ quận chúa vừa dứt lời, ngưng tụ chân khí toàn thân, đột nhiên hóa thành một đạo kiếm khí khôi hoành, mãnh liệt đánh vào chỗ khóa của cánh cửa.
Cô Xạ quận chúa một kiếm phát ra, lập tức lui ra sau, lạnh lùng nhìn biến hóa của cánh cửa đồng xanh.
Một kiếm này của Cô Xạ quận chúa phát ra như đá ném xuống biển, một hồi lâu không có động tĩnh gì. Đại khái qua khoảng thời gian ba cái hô hấp, cánh cửa bị phong ấn cuối cùng cũng có biến hóa.
"Ầm ầm!"
Cả Bạch Cốt sơn chấn động kịch liệt, pháp trận màu máu do Cô Xạ quận chúa dùng máu vẽ lên xoay tròn, đột nhiên phá phong mà ra, bạo trướng mấy lần hóa thành một phù hiệu to lớn, vắt ngang trước cánh cửa. Cánh cửa vốn màu đồng xanh đột nhiên biến thành trong suốt như nước.
Sau cánh cửa hiện ra một không gian to lớn, từng đạo bóng người mặc phục sức tông phái cổ lão màu trắng hư nhược cực độ nằm trên chiếc giường ngọc màu trắng trong không gian, không hề động đậy, một số người trong đó phần đầu đã biến thành khô lâu.
"Ầm ầm!" Khi Cô Xạ quận chúa dùng mắt để nhìn rõ tất cả thì không gian chấn động, từng đạo thiểm điện quanh co từ sâu trong không gian phá không mà ra, trong nháy mắt xuyên qua khe hở của cánh cửa, rơi vào trong điện, hóa thành một nam tử thân hình thon dài.
"Mấy vạn năm rồi, mấy vạn năm rồi, ta cuối cùng cũng phá phong mà ra!"
Một giọng nói vui mừng, kích động từ trong Bạch Cốt sơn bắn ra, trong nháy mắt xuyên qua tầng tầng không gian, xộc thẳng lên trời.
"Ầm ầm!"
Trong nháy mắt, trời đất tây bắc đột nhiên tói sầm, sau đó là một đạo kiếm khí tối tăm dài gần vạn dặm mang theo khí cơ sát lục diệt tuyệt vạn vật đột nhiên rạch qua trời đất.
Trong tiếng vang ầm ầm, kiếm khí đi qua đâu, hư không giống như là bị rách ra làm hai, để lộ ra một đoạn tằng thẳng tắp và trơn như kính.
Kiếm này đi qua đâu, thiên địa khí cơ hỗn loạn tới đó. Kiếm khí đi qua đâu, không gian pháp tắc một hồi lâu không khép lại được, lộ ra vét kiếm màu đen to lớn.
Khi kiếm quang xuyên qua Bạch Cốt sơn, xuất hiện ở cửa châu đại địa thì vô số cường giả bị kinh loạn.
"Kiếm khí đáng sợ quá! Đây là ai, đây là ai! Không ngờ lại có kiếm khí diệt tuyệt tất cả sinh cơ như vậy!"
“Thời đại cận cổ, căn bản là không thể có loại khí tức sát lục trầm trọng như vậy, bá đạo như vậy, đây là ai, chẳng lẽ là một thượng cổ hùng chủ nào đó thức tỉnh ư?"
"Kiếm khí sát lục, đây là kiếm khí của sát lục kiếm phái ở thời đại của chúng ta. Kiếm phái đáng sợ này chẳng lẽ còn tồn tại tới hiện giờ ư?"
"Ha ha ha, sát lục tông chủ ngươi cũng sống lại rồi à? Một kiếm này của ngươi là để thông tri cho chúng ta biết rằng ngươi đã tỉnh lại rồi phải không?"
Vô số ý niệm cường đại của cửu châu đại địa rạch qua hư không. Có kinh sợ, có vui mừng, cũng có cả chấn động.
Đồng thời, ở sâu trong một cấu sâu đầy sương mù của trung thổ, một đạo thân ảnh mờ mịt ngồi trên mỏm đá. Vào sát na đạo kiếm khí này hoành không quá cảnh, thân hình của vị thượng cổ Yểm Ma tông chủ này động nhiên run lên.
Mà ở một địa phương khác, tông chủ của Vô Thượng pháp tông Ân Vô Ngân nhìn thấy đạo kiếm khí này thì lại bật cười: "Ha ha ha, kiếm khí sát lục, xem ra ngươi cũng tỉnh rồi. Xem ra quan hệ liên minh của chúng ta ở thượng cổ phải tiếp tục tới thời đại cận cổ này rồi."
Ân Vô Ngân nói xong, thân hình nhoáng lên, lập tức phá không mà ra về phía phát ra kiếm khí sát lục.
Trong không gian xương trắng, lúc này sớm đã là một mảng cuồng phong bạo vũ. Năng lượng vô cùng của chư thiên vạn thế giới hóa thành từng đạo long hình, điên cuồng ùa vào trong núi Bạch Cốt sơn, bổ sung cho vị thương cổ hung chủ phải chịu đựng như nhược trong khoảng thời gian dài này.
Gió bão tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong thời gian một cái búng tay, tất cả lốc xoáy năng lượng lập tức rút di, Trong không gian gian xương trắng lại khôi phục bình tĩnh.
Trước cảnh cửa đồng xanh, một văn sĩ trung niên mũ cao thắt lưng rộng, rất có phong cách cổ xưa chắp tay đứng ở trước cửa. Người này nếu như chỉ nhìn bề ngoài thì giống như là một văn sĩ phong lưu văn nhã, nhưng trong lúc mắt y đóng mở, lại lộ ra bá khí và vẻ bệ nghễ, đã chứng tỏ được rõ ràng thân phận hiển hách của văn sĩ trung niên này.
Chưởng giáo của kiếm phái sát lục thượng cổ, cự đầu võ đạo, bá chủ kiêu hùng.
"Đệ tử tham kiếm chưởng giáo!"
Cô Xạ quận chúa cung kính quỳ xuống đất, cúi đầu nói.
"Đứng dậy đi."
Sát lục tông chủ phất tay áo, nói: "Đoạn thời gian này cực khổ cho ngươi rồi!"
"Đệ tử không khổ, có thể ra sức vì chưởng giáo và tông nội là vinh hạnh của đệ tử." Cô Xạ quận chúa nói.
"Ừ, đoạn thời gian này ngươi làm rất tốt. Cuốn sách này ngươi cầm đi, đây là sự ban thưởng của vi sư cho ngươi vì đoạn thời gian cực khổ này."
Sát lúc tông chủ búng ngón tay, chân khí biến hóa, hóa thành một bản bí điển, rơi vào trong tay cũng quận chúa: "Bạch Cốt sơn vẫn do ngươi quản lý. Vi sư vừa tỉnh lại, có một số bằng hữu thượng cổ phải đi gặp mặt. Ngươi về Lương vương phủ trước đi, đợi thời cơ tới ta sẽ tìm ngươi."
"Vâng, chưởng giáo!" Cô Xạ quận chúa nói.
"Ừ, ngươi đi đi." Sát lục tông chủ nói, thân hình nhoáng lên, lập tức hóa thành một đạo quang hoa mờ mờ, trừ trong điện vụt lên rồi biến mất vô tung.
Biến hóa trong tông phái không chỉ có như vậy. Khi tổng chủ của sát lục Kiếm tông phá phong ấn mà ra, bên trong một tòa động phủ nham thạch, một lão già tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ cảm giác gì đó.
Ở bên cạnh lão, một người trẻ tuổi anh tuấn, dùng tay chống má, nằm nghiêng nghiêng trên mặt đất, bộ dạng ngây ngốc.
"Thời đại thượng cổ, tông phái bị diệt nhiều nhưng những lão bất tử may mắn còn tồn tại cũng không ít."
Lão già cảm thụ kiếm khí hoành không mà qua, lẩm bẩm nói. Lão nhân này mặc áo bào dùng hoàng kim làm thành, vạt dưới là đồng xanh đủ màu, trông vô cùng quái dị.
"Sư phụ, tuy là nói vậy, nhưng người không phải là cũng là một lão bất tử ư?"
Ở bên cạnh, Thác Bạt Thạch móc móng tay, tùy ý búng một cái, bộ dạng lười biếng bất cần đời.
"Hỗn trướng, dám nói sư phụ như vậy à?"
Lão đầu tức giận, thuận tay vỗ một cái vào mặt Thác Bạt Thạch đang không kịp phòng bị.
"Ối trời ơi, lão đầu tử, tha mạng, tha mạng, con nhận sai rồi, được chưa nào?"
Thách Bạt Thạch vừa ra sức giãy dụa vừa hàm hồ nói. Có điều bất kể là hắn giãy dụa thế nào, tay của lão đầu tử vẫn tóm lên đầu hắn, giống như là gọng sắt vậy, không thể nào động đậy được.
"Cái đồ chẳng ra gì, cứ nghĩ tới ngươi là ta lại tức giận. Bảo ngươi tới đại doanh châu cướp Viêm ma chi tâm, chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng làm không xong."
Lão đầu tử càng nói càng tức giận, thủ kình lại mạnh thêm mấy phần, trực tiếp khiến mặt Thách Bạt Thạch cắm mặt xuống đất.
"Hậu thổ chi thần, xin hãy lên người ta!"
Thách Bạt Thạch cũng không vừa, hai chân dùng sức đá lên người lão già. Phát ra tiếng sắt thầm keng keng, đồng thời dồn hết toàn lực, hàm hồ không rõ đánh ra một đạo chú pháp.
"Ầm ầm!"
Thân hình của Thác Bạt thạch run lên, thân hình mãnh liệt bành trướng ra, một chiếc sừng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ trên đỉnh đầu hắn mọc ra. Đồng thời, động phủ bị lão già cấm cố dưới đất cũng phát ra tiếng vỡ răng rắc, từng cỗ gợn sóng khoách triển ra.
"Xú tiểu tử, múa rìu qua mắt thợ, không nhớ là thỉnh tiên đại pháp của ngươi là do ta dạy à?"
Lão đầu tử mắng chửi, tùy ý chọc một cái lên lưng Thác Bạt Thạch còn chưa biến hóa xong, thân hình vốn đang bành trướng của Thách Thạt lập tức giống như một quả bóng bị chọc thủng, xẹp xuống.
Thác Bạt Thạch lần này triệt để thua rồi, công phu của hắn còn chưa tinh thân như vậy, sơ hở của Thỉnh tiên đại pháp nói sao cũng không qua mắt được vị sư phụ này.
"Được rồi, lão đầu tử, người thắng rồi." Thác Bạch Thạch nằm trên đất, dứt khoát không bò dậy nữa.
"Hắc, nói sớm có phải tốt không." Tông chủ Thỉnh Tiên tông chủ thượng cổ cuối cùng cũng thu tay lại.
"Nói ra không biết có ai tin được tổng chủ của Thỉnh Tiên tông thượng cổ chính là lão đầu tử như vậy."
Thách Bạt Thạc vừa nói xong, trán lão đầu tử lại nổi gân xanh. Có điều chỉ thoáng cái là lại tan đi.
"Tiểu tử, những gì có thể dạy ngươi ta đều dạy rồi. Chuyện còn lại là vấn đề công lực của ngươi có tinh thâm hay không. Ta đã cảm giác được rồi, thiên cơ biến hóa, rất nhiều lão gia hỏa đều đã lựa chọn phá phong mà ra vào lúc này. Ân oán thời thượng cổ vào đời này cũng nên được giải quyết rồi. Ngươi hãy bảo trọng, lão đầu tử ta phải ra ngoài một đoạn thời gian dài. Có thể về được hay không thì phải trông vào thiên mệnh. Nếu lão đầu tử ta không về thì Thỉnh Tiên tông dựa cả vào ngươi rồi!" Thỉnh Tiên tông chủ nói.
"A!" Thác Bạt Thạch giật mình: "Lão đầu tử, người không nói đùa chứ?" Bật dậy, Thác Bạt Thiên phát hiện, bên cạnh đã trống không, lão đầu tử đã không biết tung tích. Mấy Thỉnh Tiên bài bằng đồng xanh nằm yên lạng trên mặt đất.
"Lão đầu tử, đừng đi mà!" Tiếng hét vang vọng trong sơn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.