Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 489: Đấu Văn




Phương Vân áo bào rũ xuống, lập tức đi về phía nhà tranh. Vừa mới đi đến bậc thang, thì thanh âm trong phòng lại vọng ra:
“Dừng lại! Đứng ở nơi đó”.
“Có ý tứ gì? Người muốn đổi ý?” Phương Vân hỏi, nhưng vẫn dừng bước.
“Ta cũng không có nói, ngươi qua cửa ải này, lập tức có thể tiến đến. Ta chỉ để cho ngươi đối câu mà thôi. Lưu Chính Huân ta dù gì cũng là một trong bảy mươi hai nguyên sĩ tiền nhiệm, ra đề mục sao lại có thể đơn giản như thế?” Thanh âm trong phòng nói.
Phương Vân nghe hắn nói như thế, ngược lại nở nụ cười: “Tốt! Dù sao tâm tư của người xem cha con nhà ta là mãng phu vẫn còn chưa chết. Ta cho người cơ hội. Người cứ việc ra đề mục. Ta tận lực bồi tiếp”.
“Khẩu khí thật lớn! Ta chỉ ra ba đề mục, ngươi nếu đáp ra, liền đi vào trong đây” Người trong phòng lạnh lùng nói.
“Nho gia tính thích hoa mai, ẩn dụ không sợ gian gian, để thể hiện ngạo cốt. Đề thứ nhất, ngươi lợi dụng hoa mai làm đề, ghi một bài thơ. Nhưng trong thơ cũng không còn có hai chữ hoa mai” Lưu Chính Huân nói.
Phương Vân trong lòng cười lạnh một tiếng, đề mục này quả thật có chút khó khăn, nhưng làm sao có thể làm khó được hắn. Hơi trầm ngâm, Phương Vân lập tức mở miệng ngâm lên:
“Long đông vạn mộc hưu, duy quân tiếu chi đầu. Phi sương tiếu phi tuyết, độc bả ám hương lưu”.
Trong bài thơ này cũng không có hai chữ hoa mai, nhưng không câu nào nói không phải hoa mai, “long đông”,“phi sương”, “ám hương” nói đúng là hoa mai. Phương Vân một bài thơ ngâm ra, lập tức đi lên một bậc thềm
Trong túp lều một mảng trầm mặc, tựa như không ngờ rằng Phương Vân nhanh như vậy đã làm ra bài thơ này. Bài thơ này truyền lưu đi ra ngoài, tất nhiên lại là một bài thơ vô cùng tốt. Những câu thơ không mang theo chữ mai, nhưng lại thể hiện ra là mai. Nếu đổi là đại nho khác, cũng phải khen mấy câu. Nhưng mà, Lưu Chính Huân lại nhẹ nhàng né qua, lập tức nói ra đề thứ hai:
“Người không thể có ngạo khí nhưng không thể không có ngạo cốt. Trúc mặc dù như mai, nhưng cũng là ngạo cốt có thừa, rất được văn nhân nhã sĩ yêu mến. Đề thứ hai, ngươi lợi dụng trúc làm đề, làm một bài thơ, trong câu thơ, vẫn như trước không được có từ trúc.”
Phương Vân trầm ngâm không nói, trúc mặc dù rất được văn nhân yêu thích, nhưng câu hay lại không nhiều. Vịnh trúc, nhưng lại không dùng một chữ trúc, quả thật có chút khó khăn.
“Nếu là làm không ra, thì tự mình trở về đi”.
Trong phòng truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Phương Vân trong lòng xẹt qua một tia tức giận, lập tức nói:
“Đề mục thứ hai ta đã nghĩ ra, người hãy nghe cho kỹ”.
“Nhất tiết phục nhất tiết, thiên chi toàn vạn hiệp. Ngã tự bất khai hoa, miễn liêu phong dữ điệp”.
Phương Vân đọc ra xong bài thơ, lại đi lên vài bậc, trực tiếp đi tới trước màn cửa nhà tranh nói: “Nói đi, đề mục thứ ba là cái gì?”
Chỉ trong thời gian ngắn, Phương Vân liên tục qua hai ải, đi tới trước màn cửa. Thậm chí có thể xuyên thấu qua màn cửa, trực tiếp nhìn thấy thân ảnh của người trong phòng. Người trong phòng rốt cuộc tránh không được có chút hô hấp dồn dập. Đề thứ ba chậm chạp không có cho ra, tựa như đang minh tư khổ tưởng.
Phương Vân cũng không sốt ruột, nhàn nhã chờ đề mục cuối cùng này. Ngoại công này của hắn, vừa cổ hủ lại tâm cao khí ngạo. Lần này mình liên tục phá hai đề mục tự cho là rất khó của hắn, đối với việc hắn cho rằng cha con Phương gia đều là mãng phu, không phải là người biết văn vẻ mà nói, tất nhiên là đả kích.
“Hô!”
Ngay vào lúc này, một trận gió thối màn cửa lên, nhập vào trong nhà tranh. Phương Vân cảm giác được, người trong phòng thân thể bỗng nhiên rung động, tiếp đó trong tai nghe được một thanh âm:
“Tốt! Đề thứ ba lợi dụng vịnh gió làm đề. Ngươi nếu như đối ra, thì có thể tiến vào. Nhưng mà, ta còn có một yêu cầu. Đây là đề thứ ba, ngươi tất nhiên làm thơ, như vậy câu đầu tiên phải lấy số ba làm phá đề. Câu thơ chú ý cân đối tinh tế. Tất nhiên dùng số ba làm phá đề, thì các câu thơ sau mỗi câu phải có một con số. Ngươi làm thơ đi”.
Phương Vân nghe vậy trong lòng lập tức chấn động.
Gió, vô hình vô tướng, dùng để vịnh vật, so với mai cùng trúc thì khó hơn một ít. Nhưng mà, Phương Vân tất nhiên có thể làm ra Vịnh mai thơ, Vịnh trúc thơ, muốn làm một bài Vịnh phong thơ, mặc dù có điểm khó khăn, nhưng thực sự không là vấn đề. Nhưng mà, mỗi một câu trong thơ có một con số, kết quả lại hoàn toàn không giống với lúc trước.
Vịnh phong thơ khó khăn lập tức lớn hơn không chỉ gấp trăm Phương Vân tuy tự thi tài cao nhanh nhẹn, nhưng mà nghe được phải làm một bài Vịnh phong thơ, mỗi một câu bên trong không thể mang chữ phong, đồng thời mỗi một câu bên trong lại phải có một con số, còn phải dùng số ba làm phá đề. Cũng không khỏi nhíu mày.
“Ngươi nếu là làm ra bài thơ này, ta từ nay về sau không ở trước mặt người Phương gia nhắc tới hai chữ Mãng phu nữa, cũng không nhắc lại bốn chữ thi từ văn chương. Ta cho ngươi thời gian một nén hương, ngươi chậm rãi suy nghĩ đi”.
Trong phòng thanh âm già nua vang lên, tiếp đó vang lên một hồi thanh âm tác tác. Sau một lát, một hồi mùi đàn hương nhẹ nhàng đi ra, lại là thật đánh lừa đốt một nén hương.
Phương Vân cau mày, minh tư khổ tường. Trong đầu hắn, vận chuyển với tốc độ trước kia chưa từng có. Từng câu thơ một xẹt qua trong óc, lại nhanh chóng bị hắn gạt bỏ.
Mỗi câu trong thơ có một con số, yêu cầu này làm Phương Vân nghĩ ra được rất nhiều câu, nhưng toàn bộ đều không thích hợp. Thời gian chậm rãi trôi qua, Phương Vân chân mày càng cau chặt lại.
“Còn lại nửa nén hương!”
Thanh âm trong phòng lạnh như băng nhắc nhở.
Phương Vân đứng ở bên ngoài màn cửa vẫn không nhúc nhích, sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Trong lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi. Đề thứ ba đã ở bên ngoài phòng, dựng lên một bức tường cao.
Để mục rất khó, nhưng Phương Vân không có lựa chọn nào khác. Đây cũng không phải đơn giản là đấu văn như vậy. Nếu là làm không được, với tính nết của ngoại công, chỉ sợ lập tức đoạn tuyệt tất cả đường sống.
Phương Vân cũng không cho rằng, một hủ nho hơn hai mươi năm kiên trì không chịu thừa nhận con gái mình, đối với chuyện của mình lại có thể khoan dung. Tuy Phương Vân cũng hoài nghi, người trong phòng kia chưa chắc đã làm ra được đề mục này, nhưng đề mục này, hắn chỉ là người ra đề, còn người làm chính là mình.
“Chuyện này, quan hệ đến hạnh phúc của đại ca cùng Phúc Khang công chúa. Ta tuyệt đối không thể thất bại!”
Phương Vân trong lòng âm thầm nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một lát, thanh âm trong phòng một lần nữa vang lên:
“Chỉ còn chỉ có một chút hương đầu. Ngươi nếu như làm không ra, liền trở về đi. Về phần việc Phượng Lâm, không cần phải nhắc lại. Người lỗ mãng tự đại như thế, coi trời bằng vung, không đếm xỉa triều đình luật pháp, cho dù lập nhiều công lao lớn, cũng chỉ là mãng phu, làm không được vương hầu!”
Phương Vân nghe hắn lần nữa đề cập tới mãng phu, trong lòng tức giận không thôi, bật thốt lên nói: “Mãng phu, mãng phu... dù mãng phu thế nào, cũng một nữ tế của người. Nếu như chúng ta là mãng phu, vậy người là cái gì?”
“Hừ! Rất nhiều năm trước, ta cũng đã đem mẹ của ngươi trục xuất khỏi gia môn. Cha con Phương gia các ngươi, cùng ta có liên quan gì” Trong nhà tranh hừ một tiếng nói.
“Đã không liên quan, vậy tấu công văn lại là chuyện gì? Người cũng là người đọc qua sách thánh hiền, kiêm nghe thì rõ, không nghe thì tối, loại đạo lý này, người có biết hay không. Bình Định hầu cùng Trấn Quốc hầu mấy câu, người sẽ tin cho rằng thật, suy nghĩ nóng lên, chạy tới buộc tội ngoại tôn của chính mình. Người đã có từng nghe qua cha con Phương gia chúng ta nói chưa? Người làm trưởng bối, đương nhân, đương từ, người tự hỏi lòng, đó có phải là việc mà người làm trưởng bối nên làm hay không?”
Phương Vân tức giận nói.
“Không cần nhiều lời. Thời gian đã đến, ngươi nếu là làm không ra thơ, thì không cần đứng ở đây mà lăn trở về đi. Ta hai mươi năm trước, đã có thể đem con gái trục xuất, cũng không quan tâm tới một ngoại tôn” Người trong nhà tranh tức giận nói.
“Ai nói ta làm không được. Người hãy nghe cho kỹ”
Phương Vân dừng một chút, mở miệng nói:
“Giải lạc tam thu hiệp năng khai nhi nguyệt hoa quá giang thiên xích lãng bát trúc vạn can tà”.
Câu thơ này, những câu đều là nhắc tới gió, nhưng trong câu lại không có một chữ phong nào. Hơn nữa dùng số ba làm phá đề, mà lại mỗi câu trong đều có một con số, theo thứ tự là Tam, Nhị, Thiên, Vạn. Rất hợp với yêu cầu của Lưu Chính Huân.
Một bài thơ ngâm lên, Phương Vân nhấc màn cửa, vượt qua cánh cửa, một bước bước vào trong nhà tranh. Lọt vào trong tấm mắt có thể thấy được, một người lão giả mặc nho y màu xanh, hơi có vẻ cũ nát, đang xếp bằng ở trên một cái bồ đoàn.
Lão nhân mái tóc trắng, trên trán nhăn rậm rạp, làm cho người ta có cảm giác già nua. Vẻ mặt hắn, cũ kỹ, nghiêm túc, không biết nói cười. Cơ thịt trên mặt cứng nhắc, thật giống như một tảng đá cứng nhắc, tựa như thời gian rất lâu, trên mặt đều khắc ghi một lại vẻ mặt cứng nhắc nghiêm khắc. Môi hắn nhếch lên, làm cho người ta có một loại cảm giác cố chấp, bảo thủ, không dễ thuyết phục.
“Đây là ngoại công mẫu thân lưu luyến không quên!”
Phương Vân nhìn sang lão nhân cách đó không xa, yên lặng thầm nghĩ. Trên người hắn, có phong phạm đại nho, chỉ là thân hình gầy gò, tóc trắng như sương, cũng hơi có chút mất trật tự. Ngoại công hiện tại, cùng với nói là một đại nho, không bằng nói càng giống một lão nhân bình thường.
Phương Vân cẩn thận đánh giá hắn. Người trước mắt, bất kể là mẫu thân, hay vị cữu cữu trong thành Hoài An kia, cùng vị ngoại công này đều không có chỗ giống như quá lớn. Trên thực tế, bất kể là Mẫu thân hay cữu cữu, đều khó có khả năng cứng nhắc cố chấp như vậy.
Nếu quả thật muốn nói có một chút tương tự, chính là sự cố chấp của bị ngoại công này, đã thành công di truyền cho hai con của mình.
Mẫu thân vì cùng phụ thân cùng một chỗ, dứt khoát bỏ qua ý kiến của ngoại công, gả cho phụ thân, về phần cữu cữu, trực tiếp vứt bỏ văn theo buôn bán, lựa chọn nghề nghiệp mà ngoại công không thích nhất. Hơn nữa sau khi đưa ra quyết định, liền dứt khoát không hối cải, chín trâu cũng kéo không về được!
Trong khi Phương Vân dò xét ngoại công mình, Lưu Chính Huân cũng đang đánh giá hắn. Hắn không có nghĩ đến, Phương Vân vào lúc cuối cùng, lại có thể phá giải đề khó này. Cho dù là chính hắn, tự hỏi cũng không thể ở trong thời gian ngắn như vậy làm ra được. Cái này ngoại trừ phải có tu dưỡng thi từ cao thâm, còn phải có một phần nhanh trí.
Lưu Chính Huân cẩn thận đánh giá thiếu niên đứng ở cửa, đây cũng là lần đầu tiên hắn trông thấy ngoại tôn của mình. Phương Vân bề ngoài môi hồng răng trắng, dung mạo thanh tú, tuấn mỹ, cùng Hoa Dương phu nhân cực kỳ tương tự.
Thấy rõ dung mạo Phương Vân, Lưu Chính Huân trong đầu vô ý thức xẹt qua một bóng người, trong nội tâm không khỏi mềm nhũn. Nhưng mà, đây cũng chỉ là trong tích tắc, ánh mắt tụ lại, bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén. Lưu Chính Huân thanh sắc đều bén, một tiếng chợt quát lên:
“Nghiệp chướng! Còn không quỳ xuống!”
Phương Vân tại nhà tranh quỳ xuống rối, lần này đi vào trong phòng. Nghe hắn quát chói tai như thế, ngược lại không quỳ. Lông mày nhíu lại, thanh âm lạnh lùng nói:
“Người đã không thừa nhận mẫu thân của ta, ta vì sao phải quỳ?”
“Hừ! Ta bảo ngươi quỳ xuống, cũng không phải bởi vì ngươi bất kính trưởng bối. Chu triều luật lịch, cấp bậc Đại tướng quân nghiêm cấm tự ý rời nơi đồn trú, nếu không dùng trọng tội luận xử. Ngươi thân là Đại tướng quân triều đình, là vì tư lợi tự ý rời quân doanh, quay về kinh thành, đây đã là trái với Chu triều luật lịch. Còn không quỳ xuống!”
Phương Vân nghe hắn chân không bước ra khỏi nhà, nhưng lại ngay cả mình làm Đại tướng quân triều đình cũng biết. Càng khẳng định, cái này đằng sau có người giở trò. Nhưng mà, hắn cũng không sợ.
“Hừ! Nói đến trái với triều đình luật lịch, phải trị tội người trước đã!!”
Phương Vân nhìn chằm chằm ngoại công mình, ánh mắt giống như đao khắc.
Chỉ một lời này, lập tức kích khởi sóng ngàn tầng. Lưu Chính Huân lập tức đột nhiên biến sắc, nổi giận nói: “Làm càn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.