Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 462: Hoàng Tử Lưu Khải




Phương Vân định lại tâm thần, bắt đầu chuẩn bị đem Viêm Ma quân vương chi tâm, tế luyện thành thượng cổ Viêm Ma quân vương. Trước đó, hắn đã góp nhặt lượng lớn tài liệu cần thiết, hơn nữa hai tên cường giả cấp Thiên Trùng, cũng để lại cho hắn lượng lớn loại tài liệu luyện khí này.
Cường giả Thiên Trùng cảnh, địa vị cao thượng, phóng tới các phái chính là nhân vật cấp bậc Thái thượng trưởng lão, trên người cơ bản đều có túi không gian. Hơn nữa, loại tài liệu luyện khí này, vô cùng phong phú.
Huyết tinh, hùng hoàng, sinh mệnh nguyên tinh, hàn thiết biển sâu, đại địa chi tinh... một đống như quả núi nhỏ tài liệu luyện khí bị Phương Vân quăng vào trong Vu đỉnh, cuối cùng. Phương Vân lại đem mười hai hạt bạch cốt châu cùng thượng cổ Viêm Ma quân vương chi tâm năng lượng hao hết, đưa vào trong Vu đỉnh, sau đó dùng chân khí sinh ra vu hỏa hừng hực, bắt đầu tế luyện pháp khí này.
“Hô!”
Vu hỏa màu đen hừng hực, Phương Vân lơ lửng ở biên giới Vu đỉnh, không ngừng đem từng đạo pháp quyết luyện khí đánh vào trong dung dịch tài liệu luyện khí Hỏa quang màu đen chiếu rọi ở trên mặt hắn, chập chờn chiếu sáng.
Thượng cổ viêm ma quân vương luyện chế so với tế luyện Thổ ngục phong cũng muốn khó khăn hơn nhiều. Viêm Ma quân vương chi tâm cực kỳ chắc chắn, trình độ vu hỏa bình thường rất khó đem nó hòa tan, Phương Vân không thể không tổn hao lượng lớn chân khí không ngừng sinh ra vu hỏa càng thêm, mãnh liệt.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Phương Vân hết sức chuyên chú. Ở trong Thiên địa vạn hóa chung, tế luyện Thượng cổ Viêm Ma quân vương.
Xa xôi tại bờ biển Đại Doanh châu, mấy đạo bóng người từ trong rừng cây chậm rãi đi ra. Người cầm đầu, dáng người mảnh mai, khí chất cao quý, đúng là hoàng tử Lưu Khải.
“Điện hạ. Chúc ngài một đường thuận tay, hoàng thái tử chúng ta nói, lần này cùng điện hạ tụ hội, cực kỳ vui sướng, hy vọng điện hạ sau này có thời gian, có thể đến Đại Doanh châu gặp gỡ nhiều hơn”.
Khi đến bên bờ biển, một nhẫn giả mặc y phục dạ hành quỳ xuống, thần thái cung kính nói.
Lưu Khải hơi gật đầu, mỉm cười nói:
“Ngươi sau khi trở về, nói giúp ta với Hoàng thái tử điện hạ của các ngươi. Đa tạ hắn mấy ngày nay khoản đãi, lần này tụ hội ta cũng hết sức hài lòng, đa tạ một hạt thần đan của hắn. Về phần gặp lại, đó là nhất định rồi, cho dù Hoàng thái tử không đến trung thổ, thì ta cũng tới Đại Doanh châu”.
Lưu Khải câu nói sau cùng, như có thâm ý. Chỉ có điều ai nghe cũng không hiểu.
“Rõ!” Nhẫn giả áo đen gật mạnh đầu: “Ta nhất định sẽ đem lời của điện hạ truyền lại cho Hoàng thái tử”.
“Ừm” Lưu Khải khẽ gật đầu, xua xua tay xuống: “Không cần tiễn nữa. Trở về đi”.
“Rõ” Nhẫn già phủ phục trên mặt đất, bày ra một tư thế cung kính, vẫn không nhúc nhích.
Lưu Khải cũng không để ý đến, ống tay áo phất một cái, lập tức người nhẹ nhàng đậy, phi thân trên biển, như điện xẹt hướng về phá xa xa lao đi, sau lưng mấy tên tâm phúc nhanh chóng đuổi theo.
“Điện hạ, người dù sao cũng là hoàng thất chính thống, cùng Doanh hoang Hoàng thái tử dây dưa cùng một chỗ, nếu để cho Nhân Hoàng biết, chỉ sợ đối với điện hạ bất lợi!?”
Sau lưng Lưu Khải, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng nói, người nam tử này dung mạo thanh tú, khí chất như núi cao. Đúng là một tâm phúc của hoàng tử Lưu Khải, hắn có thân phận khác, là hoàng thất cung phụng.
“Hơn nữa, lần này đi theo còn có hoàng cung thủ vệ giả. Tuy hắn là phụng mệnh bảo vệ điện hạ. Nhưng đồng thời cũng có chức trách giám sát, nếu để cho hắn biết được. Chỉ sợ đại sự không ổn!!”
Người hoàng thất cung phụng này nói.
“Ha ha”, Lưu Khải cười cười, tay xua xuống, có vẻ không thèm để ý nói: “Đại Chu triều cùng Đại Doanh châu tranh chấp thì có là gì, đừng nói ta chỉ là cùng vị Doanh hoang Hoàng thái tử này gặp nhau mấy ngày, chính là cấu kết Doanh Hoàng, chỉ cần ta cảm thấy cần thiết thì cứ đi làm”.
“Nếu muốn ngồi lên ngôi vị Nhân Hoàng, thì phải có đảm phách xứng với vị trí này. Hạng người tầm thường, sao có thể xứng với ngôi vị Nhân Hoàng? Ta dám khẳng định, chuyện này, phụ hoàng nếu biết được, chẳng những sẽ không có không vui. Ngược lại còn cực kỳ cao hứng. Dương Tu. Ngươi quá lo lắng rồi!”
Cung phụng tên là Dương Tu, mí mắt giật lên. Lưu Khải nói như vậy, làm hắn chỉ cảm thấy kinh hãi. Cấu kết Doanh Hoàng? Loại chuyện này chính là tối kỵ. Nếu để cho Tam Công biết được. Chỉ sợ lập tức sẽ bị giáng chức khiển trách.
“Điện hạ. Người sẽ không thực cùng với vị Doanh hoang Hoàng thái tử kia liên hợp chứ?”.
Dương Tu cẩn thận nói, loại vấn đề này, nếu đổi là người khác, lập tức chính là phạm vào tội kỵ của người chủ, cũng chỉ có loại tâm phúc như Dương Tu mới dám trực tiếp hỏi như vậy.
Lưu Khải thần sắc trầm xuống, ánh mắt lập lòe thoáng cái: “Chuyện này. Hiện tại muốn nói cái gì cũng còn quá sớm Vị Doanh hoang Hoàng thái tử này muốn lợi dụng ta. Nhưng ta lại làm sao không thể lợi dụng bọn họ. Gặp lại? Hừ! Gặp lại thì nhất định rồi. Chỉ có điều, lúc đó chỉ sợ ta cũng không phải là một mình đến Đại Doanh châu!”
Nói xong lời cuối cùng, Lưu Khải trên mặt lóe lên một tia thần sắc lãnh khốc, Doanh hoang Hoàng thái tử tuy tặng cho hắn một viên thần đan giao hảo. Nhưng mà hắn như leo lên ngôi vị, chỉ sợ chuyện đầu tiên làm chính là lĩnh quân trước diệt Doanh hoang.
Dương Tu trong lòng run lên, vội cúi đầu xuống.
Cách cách bờ biển gần ngàn dặm, trên một lâu thuyền sắt thép bỏ neo trên bờ biển.
“Điện hạ!”
Hoàng cung thủ vệ giả thần sắc vô cảm đứng ở bên cạnh mép thuyền, nhìn thấy Lưu Khải leo lên lâu thuyền, lập tức thi lễ một cái.
“Không cần đa lễ, lên đường thôi!”
Lưu Khải khoát tay áo, trực tiếp đi vào phòng của mình, sau khi ở trên giường khoanh chân ngồi xuống, Lưu Khải từ trong lòng móc ra một viên thần đan, viên thần đan này hình tượng chính là một trưởng giả nho phục râu bạc trắng, cao năm tấc, nhìn thấy Lưu Khải lập tức vẻ mặt kinh hoàng, liên tục khoát tay, miệng mở ra, muốn biện giải.
“Vù!”
Lưu Khải nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đem viên thần đan này nuốt vào trong bụng, trong tích tắc, trong mắt hắn lóe lên một tia âm lãnh. Trong người đột nhiên phát ra một tiếng bốp, tựa như là cấm chế gì đó đột nhiên bị phá hủy. Một cỗ khí tức cường đại từ trên người Lưu Khải phát ra.
“Phành phành phành!”
Trong phòng, tất cả bàn ghế, bình phong, hoa văn trang sức, đồ sứ, toàn bộ bị một cỗ lực lượng vô hình xoáy lên, vứt lên trên vách tường sắt thép, trong nháy mắt nổ thành từng đống bột phấn.
“Ta ẩn nhẫn lâu như vậy, hôm nay, cuối cùng đã tới lúc giương cánh bay lượn!”
Trong mắt Lưu Khải, trong tích tắc xẹt qua vô số ý niệm trong đầu, vô số hình ảnh trong trí nhớ, từ trong đầu xẹt qua. Cuối cùng như ngừng lại vào năm mười lăm tuổi.
Một năm đó, hắn vẫn là một thiếu niên ngây thơ, tất cả đều cùng các hoàng thất hoàng tử khác thoạt nhìn không có gì khác nhau, cho đến khi hắn trong thư phòng, đọc được một quyển sách gọi là “Dị Chí”. Nói thời đại Trung cổ, có một loại chim, ba năm ngủ đông không hót không bay. Nhưng loại chim này, một khi chấn cánh, lập tức một bước lên trời, tiếng hót chấn động thiên hạ.
Một chuyện xưa phổ thông như vậy, lại làm cho hắn lúc mười lăm tuổi trong lòng rung động, lại thấy ở bên lề quyển sách kia có ghi bình chú: Chim này không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là kinh người!
Người lưu lại lời này không phải là đại nho nho gia gì, mà là một vị bá chủ thời đại trung cổ.
Vào lúc hỗn loạn, vị bá chủ này là trong hoàng quyền, một vị hoàng thất đệ tử duy nhất quật khởi.
Thời đại Trung cổ, tăm tối hỗn loạn, thế lực tông phái cơ hồ khống chế cả Thời đại Trung cổ, mà vị bá chủ này là một vị duy nhất xuất thân thế tục hoàng quyền, lại thành công đối kháng với tất cả hàng loạt tông phái, hơn nữa trong một ngàn năm hắn chấp chính. Thế lực tông phái toàn bộ bị hắn bức lui ra khỏi thế tục hoàng quyền.
Cuối cùng, vì đối kháng vị bá chủ trung cổ này, tất cả các cường giả tông phái, không thể không chấm dứt nội đấu. Mấy đại chưởng giáo liên tịnh lại cùng tiến vào hoàng cung, đánh chết vị bá chủ trung cổ truyền kỳ này.
Sau khi hắn chết đi, Trung cổ một lần nữa lâm vào hỗn loạn. Nhưng thời đại hắn nắm quyền, lại là điểm sáng lớn nhất của trung cổ, bất luận kẻ nào cũng không thể gạt bỏ sự tồn tại của hắn.
Lưu Khải mười lăm tuổi, từ khi đọc được lời ghi chú này, liền sinh ra một loại biến hóa thoát thai hoán cốt. Hắn vẫn ưu tú, vẫn cường đại, nhưng mà cũng đã học được cách đem mũi nhọn của mình che dấu.
“Không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là kinh người!” Lưu Khải trong đầu xẹt qua câu này, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Xẹt!”
Trong tích tắc hắn nhắm mắt lại, một đạo tinh mang màu tím mênh mông, từ đỉnh đầu hắn phát ra, bùng lên ngút trời, quán thông tận mây, tạo nên một tầng tinh mang khổng lồ, mặc dù cách mấy ngàn dặm, thoạt nhìn cũng bao la hùng vĩ!
Cùng một thời gian, xa tại trung thổ thần châu. Trên Thiên Tượng bảng, vị trí hoàng tử Lưu Khải. Từ bài danh chín mươi sáu, trong nháy mắt vượt qua Thập Tam hoàng tử cùng Phạm Thiên, thăng đến phía trước Thiên Tượng bảng:
Hoảng từ Lưu Khải. Thứ hai Thiên Tượng bảng. Nhị thập thất (27) thiên long chi lực. Có Lôi thần tinh huyết!
Trong kinh thành, vô số hoàng tử thu được phần tin tức này, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
“Làm sao có thể! Hắn không phải đã phế đi sao?!”
“Lại có thể vượt qua Thập Tam đệ! Những năm gần đây này, chẳng lẽ hắn một mực giả heo ăn thịt hổ!”
“Lôi thần tinh huyết! So với Ứng Long còn cường đại hơn! Nhiều năm như vậy lại có thể giữ kín không nói ra, chưa từng dùng qua, ta quả nhiên có một huynh đệ tốt!!”
“Tốt! Tốt! Lưu Khải, ngươi quả nhiên giỏi tâm cơ! Lại có thể vụng trộm che giấu nhiều năm như vậy!...”
Trong hoàng cung, vô số hoàng tử hoàng nữ, nhìn thấy phần danh sách này, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là một biến hóa trên Thiên Tượng bảng, đã làm cho bọn họ cảm nhận được. So với Thập Tam Hoàng tử, thì uy hiếp của Lưu Triệt còn cường đại hơn.
Ba tiên sinh Thiên Cơ đài năng lực quỷ thần khó lường. Lưu Triệt có thực lực này, qua nhiều năm như vậy, chỉ cần trước đó đúng một lần, là không thể gạt được cảm ứng của ba vị Thiên Cơ tiên sinh, nhưng hắn lại có thể ẩn nhẫn cho tới giờ.
Thực lực của hắn, so với Thập Tam hoàng tử còn cường đại hơn. Mà tâm cơ cùng ẩn nhẫn, lại càng không cần phải nói. Người như thế khiến cho các hoàng tử hoàng nữ trong hoàng cung quả thực là đứng ngồi không yên, chỉ cần ngẫm lại số người cạnh tranh ngôi vị Hoàng Đế, có nhân vật như vậy thì sẽ khó mà ăn ngủ cho ngon được.
Năm ngày sau đó, khi phần danh sách Thiên Tượng bảng thứ hai tới kinh thành, tất cả hoàng tử, công chúa nhìn thấy phần danh sách này, sắc mặt triệt để trắng bạch.
Đệ nhất Thiên Tượng bảng. Phương Vân...
Đệ nhị Thiên Tượng bảng. Phạm Thiên...
“Hắn lại có thể đột phá cấp Thiên Tượng!”
Nhìn thấy phần danh sách mới này, các hoàng tử, hoàng nữ trong hoàng cung bàn tay nắm danh sách đều rung động. Trong mắt, đã có vẻ sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.