Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 417: Đây Là Thị Thiếp Của Ta




Hoàng thất cũng không phải chỉ có một vị thân vương, có thể làm thống soái thủy quân Đại Chu chỉ cần võ đạo cao minh, vẫn không đủ.
Vinh Thân vương đã kinh qua một đời hoàng tử tranh chấp, hơn nữa tiếp tục được coi trọng, đối với người đối với việc, đều nhìn cực nhanh cực rõ.
“Thập Tam ca đối với Phương Vân tựa như phi thường coi trọng. Hoàng thúc duyệt qua vô số người, cảm giác thứ tư Phương gia này thế nào?” Lưu khải nói
Vinh Thân vương cũng không trả lời, lại hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lưu khải trầm mặc một lát lắc đầu: “Kẻ mà có thể ở trong thời gian ngắn quật khởi, hơn nữa rất được Thập Tam ca coi trọng, tất nhiên không phải nhân vật đơn giản. Nhưng mà, ta cùng hắn vẫn gặp gỡ quá ít, không dám nói bừa”.
Vinh Thân vương cười cười, lắc đầu nói:
“Hồ sơ của Phương Vân chắc hẳn ngươi sớm đã xem qua. Nhưng ngươi nhưng lại không có mạo muội cho ý kiến. Có biết ta thưởng thức ngươi nhất là cái gì không?”
Lưu khải lắc đầu: “Lưu khải không biết, xin hoàng thúc chỉ rõ”
Vinh Thân vương thu lại mặt cười, nghiêm mặt: “Ăn nói cẩn thận, làm việc cẩn thận”.
“Ta sở dĩ nhìn trứng ngươi, cũng là bởi vì, những người khác tranh ngôi vị, tranh đến đầu rơi máu chảy. Nguyên một đám tranh thủ tình cảm, tranh đấu, ám toán lẫn nhau. Chỉ có ngươi, rất hiểu đạo nói cẩn thận, làm cẩn thận. Chỉ cần nắm giữ cái này, trong trận tranh chấp cũng có thể đứng vào thế bất bại.
Năm đó, nhiều hoàng tử như vậy cùng với phụ hoàng ngươi tranh chấp, cuối cùng nguyên một đám té ngã, hoặc là bị phế, hoặc là nhốt trong nhà, không được rời phú nửa bước. Chỉ có hoàng thúc ta, ở sau trường sóng gió đó, chẳng những không ngã, ngược lại tiếp tục được trọng dụng. Ta được Nhân Hoàng cha ngươi trọng dụng, cũng không phải bởi vì ta có tài năng kiệt xuất hoặc là có tuệ nhãn kinh người, hếc qua là có thể nhìn ra người tài, mà là bởi vì ta nói cẩn thận, làm cẩn thận. Chưa từng có sai chính là công lao lớn.
Lời nói của Vinh Thân vương, ý vị thâm trường:
“Lần này đi Doanh hoang, ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh. Phương Vân này, hiện tại lựa như một chim ưng con, lông cánh còn chưa đủ, còn chưa học được cách bay. Hùng ưng một khi giương bách, chính là bá chủ bầu trời rất khó đối phó. Ngươi nếu có thể ở trước khi hắn có thể bay, đem hắn bóp giết, tất nhiên là tốt nhất Nếu như không thể, không ngại lùi một bước, quẳng cho hắn khối thịt”.
Lưu khải cung kính nói: “Đa tạ hoàng thúc chỉ điểm. Lưu khải thụ giáo”.
Thành Giang Âm, một mảng phồn hoa.
Phương Vân ngồi ở trong xe, đầy tai đều là tiếng huyên náo của các loại tửu quá trà lâu.
“Vù!”
Rèm cửa xe ngựa chợt động, một thân ảnh xinh đẹp chen chúc tiến vào, lọt vào trong tầm mắt là một mảng tóc dài màu trắng, cùng váy dài màu trắng.
“Hừ?” Phương Vân bỗng nhiên ngồi dậy, trong mắt mãnh hệt bắn ra một mảng hào quang chói mắt.
Hàn quang chợt lóe lên. Phương Vân còn không có mở miệng, một mũi kiếm đã chỉ vào yết hầu của hắn.
Tạ Phiên Phiên gương mặt như băng sương nói:
“Ít dong đài ngồi trở lại đi”.
“Ta nói rồi, cô xác định muốn dùng cách này đối với ta sao?”
Phương Vân mỉm cười, thanh âm vừa dứt, cực phẩm pháp khí màu tím trong tay xoay chuyển phát ra một hồi âm thanh vù vù.
Một mũi thương nhọn đã bộc phát ra. Tạ Phiên Phiên lập tức cảm giác được vùng đan điền chợt lạnh ngắt mơ hồ nhập vào cơ thể mà vào, tựa như muốn đem đan điền của mình đâm rách.
T ạ Phiên Phiên ra tay nhanh. Phương Vân phản ứng cũng không chậm.
Hầu như Tạ Phiên phiên vừa ra tay. Phương Vân đã triệu ra trường thương cực phẩm pháp khí, chỉ vào đan điền của Tạ Phiên Phiên.
Hai người đều chỉ vào lẫn nhau, đối chọi gay gắt.
Hai người ở trong xe ngựa, nhìn lẫn nhau.
Tạ Phiên Phiên mặt vẫn lạnh như băng sương. Phương Vân thần thái lại vẫn tự nhiên.
“Hừ!”.
Tạ Phiên phiên hừ lạnh một tiếng, trong hư không hàn quang lóe lên, trường kiếm chỉ vào cổ họng Phương Vân lập tức biến mất không thấy.
Phương Vân cũng cười thu trường thương lại, lạnh nhạt nói:
“Cô lá gan cũng thật là lớn. Lần trước để cho ngươi chạy trốn, lần này lại còn dám tìm đến! Nói đi, cô một đường đi theo ta, rốt cuộc muốn làm gì? Không cần phải nói với ta, cô chỉ là trùng hợp chạy đến thành Giang Âm, sau đó trùng hợp nhìn thấy ta”
“Hừ! Người Thiên Ma tông chúng ta, theo dõi người còn cần lý do sao?” Tạ Phiên Phiên lãnh đạm nói.
Phương Vân ngẩn ngơ, tiếp đó bật cười.
Xác thực, Tạ Phiên Phiên chính là người trong tà đạo, người trong tà đạo làm việc từ trước đến nay không kiêng nể gì cả, coi trọng một chữ tùy ý mà làm.
Đừng nói theo dõi một người, cho dù ở trên đường, vô duyên cớ giết một người, thì cũng là chuyện bình thường.
“Được rồi vấn đề này, tính là ta hỏi nhiều, lại còn cùng người trong tà đạo nói đạo lý. Nhưng mà, nếu nói theo kiểu đó, vậy thì càng tốt..
Phương Vân lời nói chỉ nói nửa câu, sau đó ngậm miệng không đáp.
'“Ngươi muốn làm gì?”. Tạ Phiên Phiên mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
“Ha ha”, Phương Vân nhìn lướt qua Tạ Phiên Phiên: “Tà đạo các ngươi chú ý nhất là thực lực, ai nắm tay lớn, thì người đó đúng. Ta dù gì đường đường cũng là Bình Yêu Đại tướng Quân Đại Chu triều, lần này đi hải ngoại, đi một mình cũng có chút không đúng. Cô đã muốn theo dõi ta, vậy thì càng tốt. Sau này, cô chính là bộ hạ của ta, ở trên thuyền, bưng trà đưa nước, bóp vai xoa chán, những chuyện này đều là do cô! “
“Ngươi dám!”
T ạ Phiên phiên nghe vậy, lập tức giận tím mặt
Nàng đường đường là đại tiểu thư Thiên Ma tông, địa vị vô cùng cao thượng, hắn lại có thể muốn nàng làm hạ nhân.
“Cô nếu như cho rằng ta không dám, vậy cũng đã xem thường ta. Cô nghĩ rằng chức vị Đại tướng quân của ta làm sao mà có? Tông phái nước ngoài các người, giết mấy trăm người, có thể xưng là đại ma đầu. Triều đình chúng ta tùy tiện một hồi tác chiến, chiến đấu, chính là quy mô chiến đấu mấy vạn, mấy chục vạn, mấy trăm vạn người. Một hồi chiến đấu đó, trên chiến trường người chết là không thể đếm xuể. Những vị đứng đầu tà đạo, ở trước mặt những tướng quân chinh chiến sa trường như chúng ta, chính là không có gì đặc biệt. Nhìn cũng không thèm nhìn qua. Ta có thể làm được vị trí Đại tướng quân này, người chết ở dưới tay ta, cô có thể tưởng tượng được. So sánh ra, muốn trừ khử một thiên kim tông phái nho nhỏ như cô, thì có là gì?”
Phương Vân lạnh nhạt nói lúc nói chuyện, đều có một cỗ khí độ lão luyện thành thục của một vị Đại tướng quân.
Tạ Phiên Phiên ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, đứng ở trước mặt đâu chỉ là một thiếu niên. Mà là một tướng quân sa trường chân chính.
Trầm mặt một lát, Tạ Phiên Phiên cười lạnh nói:
“Được! Muốn để ta bóp vai cho ngươi cũng được? Ta cũng không sao cả, chính là sợ ngươi không có mạng hưởng thụ”.
“Đó là chuyện của ta”
Phương Vân thản nhiên nói: “Ở đây là ở trong thành, ta cũng không cùng cô so đo! Vinh Vương phủ cách ở đây không xa, cô nếu như không muốn đưa tới cao thủ của triều đình thì yên tĩnh mà ngồi, không nên cử động”
Phương Vân dứt lời, nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Thực lực của hắn hiện tại, vượt xa Tạ Phiên Phiên.
Một khi sử ra Địa Biến chi pháp, hơn nữa hai món cực phẩm pháp khí, nếu muốn trấn ập Tạ Phiên Phiên là chuyện dễ như trở bàn tay, thật sự không có gì phải suy nghĩ.
Tạ Phiên Phiên ngồi ở trong xe ngựa, nhìn sang Phương Vân,đang nhắm mắt ở đối diện.
Trong ánh mắt lại lộ ra vẻ đăm chiêu, không biết đang tự hỏi cái gì.
Xe ngựa một đường xóc nảy, ra khỏi thành Giang Âm.
Cũng không biết trải qua bao lâu. Phương Vân cảm giác được khí tức của Tạ Phiên Phiên vẫn ở trong xe, không khỏi mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc:
“Ta lần này phụng điều lệnh triều đình đi hải ngoại trấn áp hải tộc biển sâu. Cô xác định, cô muốn một đường đi theo ta đến hải ngoại sao?”
“Ta tự có cách nghĩ của ta, không cần phải nói cho ngươi biết. Nhưng mà, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn đang ở trong thời kỳ khảo sát, không được làm chuyện gì có lỗi với Nhiên nhi”.
Tạ Phiên Phiên lãnh đạm nói
Phương Vân trong lòng lắc đầu, vị tỷ tỷ này, thật sự là quản quá nhiều: “Vậy tùy tiện cô”.
Năm ngày sau khi, xe ngựa đã tới nơi dừng chân của Triều Tịch hầu.
Đây là một doanh trại ở bờ biển, bốn góc là trạm canh, trong doanh một mảng đề phòng nghiêm ngặt hoàn toàn lộ ra lực tác chiến dữ dội
Phương Vân đi xuống xe ngựa, ở trước đó Triều Tịch hầu đã dẫn theo vài tên tâm phúc, cùng mấy tên cận vệ giập đen khí tức cường đại đang ở phía trước chờ đợi.
“Tiều hầu gia, ngươi rốt cuộc đã tới. Ta nhắm chừng, ngươi cũng nên tới nơi rồi”.
Triều Tịch hầu cười lớn, dẫn một đám tâm phúc, bước lên phía trước.
“Ha ha, hầu gia, chúng ta lại gặp mặt”' Phương Vân cũng tiến lên đón.
Hai người đều là bộ hạ của Thập Tam hoàng tử, có thể nói là người cùng đứng trên một thuyền.
Hàn huyên vài câu, lập tức thu hẹp khoảng cách rất nhiều.
Ánh mắt xẹt qua cô gái tóc trắng váy trắng lạnh lùng bên người Phương Vân, Triều Tịch hầu mắt lộ ra nghi hoặc:
“Vị này chính là?...’”
Chiến trường luôn luôn là lĩnh vực của nam nhân. Có rất ít mang theo phụ nữ ở trên chiến trường.
Phương Vân quay đầu lại hếc nhìn Tạ Phiên Phiên, chi thấy nàng thần sắc lạnh như băng, cả người tựa như sông băng vậy, không nói một lời.
Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm trêu đùa. Phương Vân nói:
“Ha ha, khiến cho Hầu gia chê cười rồi. Đây là thị thiếp của ta”.
Triều Tịch hầu ngẩn ra, tiếp đó lại cười nói: “Ha ha, tiểu hầu gia, thật sự là người phong lưu. Đi, mời vào bên trong!’'
Theo Triều Tịch hầu thấy, Phương Vân còn rất trẻ huyết khí phương cương. Đi hải ngoại không phải một hai tháng, thì về không được, hắn đem một cô gái xinh đẹp theo người, cũng là có thể hiểu được.
Tuy triều đình, bình thường nữ quyến là không được lên thuyền. Nhưng mà, hai người đều là bộ hạ của Thập Tam hoàng tử. Triều tịch hầu tất nhiên sẽ không đi vạch trần, chỉ nhận thấy Phương Vân là người phong lưu.
Triều Tịch hầu đưa tay ra mời, liền dẫn Phương Vân đi về phía doanh địa bên trong.
Phương Vân trong lòng mỉm cười, cũng không để ý tới Tạ Phiên Phiên, trực tiếp đi tới.
Sau lưng. Tạ Phiên Phiên cũng không có theo Phương Vân đi vào.
Nàng đứng ở tại chỗ, Thân hình tức giận tới mức run run.
Câu nói đây là thị thiếp của ta của Phương Vân, tựa như một đạo sấm sét, đánh lên trên người nàng.
Nàng thế nào cũng không có nghĩ đến. Phương Vân lại có thể to gan như vậy!
“Tiều tặc tử khá lắm, lại có thể đám chiếm tiện nghi của ta. Thật sự là lá gan quá lớn!”
Tạ Phiên Phiên trong mắt xẹt qua một tia tức giận, mái tóc dài màu trắng bay lên. Bước nhanh đi theo.
Trong doanh trại không khí ngưng trọng, toàn bộ đầu là dấu hiệu của chiến tranh.
Thanh âm giập phiến loảng xoảng, vang vọng khắp doanh, khắp nơi đều là binh lính tuần tra.
Trên cơ bản, cách bảy, tám trượng chính là một loạt Phá Thần nỏ, toàn bộ đã lên dây cung, mũi tên sắc bén lập lòe hàn mang.
Một đường đi tới. Phương Vân ít nhất nhìn thấy hơn mười dãy như vậy.
Phương Vân còn ở trong đó thấy được một loại khí giới cực lớn như cái giường.
Mỗi một cái, đều lắp đặt hơn hai mươi mũi Phá Thần tiễn, đang hung ác ở dưới bầu trời âm u lập lòe hàn quang. Giống như một mãnh hổ dữ tợn, cực kì khủng bố.
“Đây là Phá thần xa nỏ triều đình mới điều đến. Mỗi một cái có thể an bài hai mươi tám mũi, khi phóng ra ngoài có thể đánh chết mảng lớn hải tộc, là phát minh của công bộ” Triều Tịch hầu ở một bên cất lời giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.