Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 338: Thượng Cổ Chiến Trường




“Không ổn!”.
Trong thông đạo đen kịt. Phương Vân đạp mạnh đi vào. lập tức sắc mặt đại biến, ở trong lối đi này, tràn ngập một cỗ lực lượng không gian đáng sợ. cỗ lực lượng không gian này. dưới tác đụng của quy tắc nào đó. chia làm vô số cỗ. hoặc đẩy. hoặc kéo. phương hướng đều không giống nhau, hơn nữa không cách nào chống đỡ.
Phương Vân vô ý thức muốn vương tay chụp lấy Tôn Thế Khôn, nhưng một cỗ lực lượng không gian đánh tới. Phương Vân tựa như một chiếc thuyền lá ở trong sóng cồn, bỗng chốc bị vứt ra ngoài.
“Phành!”
Phương Vân loạng choạng rơi xuống mặt đất. cơ hồ muốn ngã sấp xuống. Chỉ nghe dưới chân rắc một tiếng, có thứ gì đó bị giẫm gãy. Phương Vân cúi đâu nhìn lại. chỉ thấy một bộ hài cốt khổng lồ thũng lỗ chỗ, cùng đại địa họp một chỗ. nằm nghiêng trên mặt đất.
Phương Vân một cước kia, giẫm gãy xương sườn của bộ hài cốt này.
Phương Vân trong lòng hơi giạt mình, lập tức đời bước đi. Một thông đạo trận ngập lực lượng không gian hồn loạn, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của hắn. Ngẩng đẩu nhìn lại. khắp nơi là sương mù nồng đậm. Với năng lực của Phương Vân. cũng chỉ có thể nhìn thấy chừng mười trượng, ở đây hàn khí âm âm. khắp nơi tản ra một cỗ khí tức quỷ dị.
“Thế Khôn!”
Phương Vân trong đầu xẹt qua biểu đệ Tôn Thế Khôn, trong lòng lập tức trầm xuống. Nguyên bản trong kế hoạch của hắn, đoàn người chỉ cẩn không xa rời nhau, hơn hai mươi cường giả đã ngoài cấp Địa Biến, cộng thêm một Thập Tam hoàng tử tọa trấn một đoàn này cơ bản vững như bàn thạch. Nhưng giờ đây, tất cả đều không biết.
Phương Vân trong lòng có chút rối loạn, liền rất nhanh, thời gian dài dưỡng thành thói quen, lại để cho hắn khôi phục lại sự tỉnh táo. Ánh mắt nhắm lại. Phương Vân trong mắt lóe lên rất nhiều ý nghĩ.
“Biểu đệ kế thừa đạo thống Thượng cổ Đại lực thần ma tông, mặc kệ trong này truyền thừa có gì, ít nhất tạm thời. hắn chiếm được khí vận môn phái thêm vào. Hơn nữa, hắn cũng tu luyện đến đỉnh cấp Địa Biến, lại có một thân công pháp Đại lực thân ma tông quỷ thân khó lường. Tạm thời hẳn là không xảy ra vấn đề!”
“Việc cấp bách, vẫn là trước tiện phải tra rõ tình huống chỗ này. ở đây cá rồng hỗn tạp. chính tà tông phái có nhiêu, phải cẩn thận tính toán của những người này. Mặt khác, phải tận lực tìm được những người khác!”
Phương Vân khôi phục bản sắc. lập tức lộ ra phong thái nguyên bản. trong thời gian ngắn, đã phân tích ra cách làm chính xác nhất trước mắt. Thập Tam hoàng tử dưới tay có rất nhiêu cường giả, trong những người này. có một số người phi thường lợi hại, nếu có thê liên lạc với những người này. ở nơi nguy cơ bốn phía này. hiển nhiên sẽ thêm một phẩn bào đậm an toàn. Dù sao. mặc dù là tạm thời tụ cùng một chỗ. nhưng đều là vương hầu Đại Chu triều, hơn nữa trên mặt có Thập Tam hoàng tử trấn áp. lẫn nhau cũng còn có phẩn có thể tín nhiệm.
“Vừa rồi hình như đẫm lên một khô lâu. tựa như ở đây sớm có người đến qua”.
Phương Vân cúi đầu xuống, nhìn lướt qua khô lâu trên mặt đất. khô lâu này đã bị hắn giẫm nát. nhận không ra chết vì sao. Ánh mắt của hắn quét một vòng, ở một chỗ cách khô lâu không xa, Phương Vân thấy được một thanh kiếm màu đỏ.
Phương Vân đi qua, đem thanh kiếm này rút ra, rồi cẩn thận quan sát.
“Đáng tiếc đã bị hỏng”.
Trường kiếm đầy ri sắt, hơn nữa có một cỗ lực lượng kỳ dị đã xuyên thấu vào. đem tính chất của thanh kiếm này hoàn toàn hủy đi. Hiện tại. thanh kiếm này chỉ là một thanh sắt thường.
Phương Vân cẩn thận quan sát một phen, ở trên thân kiếm, phát hiện một dòng chữ khắc ở trên. Chữ khắc ở trên thanh kiếm này cực kỳ cổ lão. hoàn toàn khác với văn tự mà Đại Chu triều thông hành.
“Là cổ triện!"Phương Vân nhận ra.
Văn tự Trang thổ. đã bắt đầu từ thời trung cổ. cũng đã cách tân cùng thượng cổ hoàn toàn khác nhau. Đến hiện tại. tại Đại Chu đã truyền lưu rất rộng, trở thành văn tự chủ lưu. Thư từ của dân chúng bình dân chính là dùng loại này.
Nhưng mà, chữ thời thượng cổ cũng không có hoàn toàn bị nho gia hủy bỏ. Loại văn tự này. ở trong tay một ít đại nho. cùng vương công quý tộc trong Đại Chu triều, vẫn truyền lưu như trước.
Trong học cung của kinh thành, có một lớp học. chính là học loại chữ cổ này! Văn tự này. đã thành một môn văn tự thượng tầng, dùng để phân chia quý tộc cùng bình dân.
Đại Chu triều, chỉ có khi hoàng gia tế tự. mới có thể đùng đến loại chữ cổ này. Khi sáng tác văn. cũng sẽ dùng đến. Còn bình thường thì không cần.
Nhưng mà, thật ra cũng không ít người học qua loại chữ cổ này. Nguyên nhân rất đơn giản, thượng cổ đại biểu cho võ đạo đỉnh phong, rất nhiều công phép bí quyết đều là dùng văn tự cổ đại ghi chép.
Nếu như không biết, mặc dù có kỳ ngộ gì được công phép đỉnh cao gì, mà xem không hiểu thì cũng là có duyên không phận'’.
“Kinh Khuyết kiếm”.
Phương Vân nhận ra văn tự trên thân kiếm: “Người này là cường giả thượng cổ!”
Loại thói quen khắc chữ trên thận kiếm, từ trung cổ cũng đã cải biến. Phương Vân hoàn toàn có thê xác định, chủ nhân hài cốt này, nhất định là chết từ thời thượng cổ.
“ờ đây không phái Trung thổ, cường giả thượng cổ này chết ở đây, chỉ sợ cũng giống như chúng tạ đến nơi đây tâm bảo. kết quả chết ở nơi đây”.
Phương Vân đoán được thân phận của chủ nhân hài cốt này. trong lòng cũng hoi lạnh lẽo. Nếu như nói. tại thời đại thượng cổ. cũng đã có người tiến vào nơi đây. như vậy chỗ này. cũng phi thường xưa cũ.
Phương Vân trong lòng mơ hồ có loại cám giác không rõ. Nơi này. rất có thể không phái lưu lại bảo tàng của cường giả thượng cổ như ban đầu suy nghĩ, ngược lại như là một nơi tìm bảo tàng của người thượng cổ. Nếu như là như vậy, ở đây cũng rất hung hiểm!
“Quản chỉ nhiều như vậy. trước tiên tìm những người khác, cùng bọn họ tụ hợp cái đã”.
Phương Vân trong lòng khẽ động, ngón tay bắn ra, một vật bắn ra, trên không trung rang lên, hóa thành một tòa sơn phong cực lớn, rủ xuống thanh khí lôi long, đem Phương Vân bao phủ bên trong.
Nơi đây sương mù vô cùng dày. ngược lại thành vật yểm hộ vô cùng tốt cho Phương Vân. Bằng không, ở loại địa phượng này. lộ ra Ngũ Ngục phong, chỉ sợ sẽ hấp dẫn rất nhiều người chú ý đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Rống!...”
Một hồi tiếng gầm gừ thô bạo hung tàn từ trong sương mù dày đặc truyền đến. Đạo thanh âm này giống như lôi đình, ở trong biển sương mù cuồn cuộn xẹt qua lại, thật lâu không nghỉ.
“ở đây thật không yên ổn!!”
Nghe từng trận tiếng gầm gừ như thế, Phương Vân trong lòng hơi trầm xuống. Trong không gian này tựa như cũng không phải đơn giản chỉ có bọn họ.
Phương Vân một đường đi về phía trước, mặt đất dưới chân đều là màu đen, khảm một ít đá vụn tán loạn.
Không có đi bao xa. Phương Vân lập tức nghe được trong sương mù phía trước, truyền đến một hồi tiếng đánh nhau. Phương Vân trong lòng khẽ động, lập tức đuổi đến.
ở chỗ sâu trong sương mù mơ hồ có thể thấy được một đạo hồng ảnh như máu tươi đang tung nhảy. Sương mù quá đậm. thấy không rõ bóng dáng, nhưng mà có thê nghe được từng đợt tiếng hét phẫn nộ.
“Là Huyết Y hầu!”.
Huy á Y hầu Trịnh Khải một thân huyết y ở trong sương mù. thật sự là quá chói mắt. Đỏ đến tựa như muốn nhỏ máu vậy, ngay cả sương mù dày đặc cũng không thê hoàn toàn che đậy.
“Qua thôi!”
Phương Vân lập tức bay vút tới. ở loại địa phương cổ quái mà nguy hiểm này. nhiều đồng bạn. sẽ nhiều thêm một phẩn bảo đảm an toàn.
“Oành!”
Trên nửa đường, đột nhiên thò ra một bàn tay lớn như ngọn núi, mang theo một cỗ lực lượng dời non lấp biên, mãnh liệt vỗ vào đỉnh đầu Phương Vân. Chỉ nghe oành một tiếng, thanh quang văng khắp nơi. chường lực cực lớn kia, đã bị Ngũ Ngục phong cản lại.
“Ổ!”
Trong sương mù truyền đến một tiếng kinh dị, bóng người nhoáng lên. một hán tử áo xanh xuất hiện cách Phương Vân không xa. Người này nhìn lướt qua Phương Vân. cuối cùng rơi vào Ngũ Ngục phong trên đỉnh đầu của hắn:
“Trách không được có thể tiếp được một chường của ta, thì ra có một món pháp khí tốt như vậy!”
Hán tử áo xanh trong mắt xẹt qua một tia tham lam. thiếu niên cẩm y trước mật này. thực lực tuy không tệ. chừng nhất thiên long chỉ lực. nhưng so với hắn còn muốn thấp hơn một ít. Không phái đối thủ của hắn nếu có thể chiếm lấy pháp khí hình ngọn núi trên đỉnh đâu của hắn. vậy thì phát tài rồi.
Giá trị của Địa nguyên pháp khí, vĩnh viễn sẽ không mất giá trị. Đoạt được một món đồ tiếp cận trung phẩm pháp khí như vậy. là tương đương với đào được một bào tàng, cái gì cũng đều đáng giá.
“Nhị đệ. Tam đệ tốc chiến tốc thắng, thu thập ưng khuyển của triệu đình kia, cùng ta cùng đi đối phó tiểu tử này. Trên người hắn có Địa nguyên phép khí tiếp cận trung phẩm!” Hán tử áo xanh kêu lên.
Phương Vân cười lạnh, gần đây chỉ có hắn chú ý tới bảo vật của người khác, đây là lần đầu tiên, có người dám đem chủ ý đánh tới trên đâu của hắn.
“Không biết sống chết, chỉ có chừng một thiên long rưỡi, lại có thể dám ở trước mặt của ta khoe khoang!"’
Phương Vân cười lạnh một tiếng, phun ra một ngụm tinh khí. tay chỉ một cái. Địa nguyên pháp khí Ngũ Ngục phong biến thành ngọn núi, lập tức mang theo một cỗ lực đè nén liên miên, hướng về hán tử áo xanh đánh qua.
Cùng một thời gian, sau lưng Phương Vân kim quang lóe lên, thất đại vêu quân lập tức bị hắn phóng ra. nương theo Ngũ Ngục phong che lấp. hướng về phía hán tử áo xanh kia đánh qua.
Áo xanh hán tử thấy thế cũng không quá để ý. một kích này của Phương Vân thì ra lực lượng chỉ hơn nhất thiên long chỉ lực một chút, còn không phái đối thủ của hắn. Hán tử áo xanh chỉ huy động nội lực trong đan điền, một lân nữa hóa ra một bàn tay màu xanh lớn như ngọn núi, chộp về phía Ngũ Ngục phong, đồng thời trong miệng hừ lạnh một tiếng:
“Thật to mồm...”
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy đẳng sau ngọn núi, bày bóng người đều mang theo một mảng yêu khí cuồn cuộn đánh xuống. Nam tử áo xanh hoảng hốt. không ngờ lăng không giết ra bảy bóng người. Cái này nếu bình thường, hắn cũng sẽ không mắc lừa. Nhưng ở đây sương mù dày đặc tràn ngập, che lấp ánh mắt, hơn nữa bảy bóng người này xuất hiện quá đột nhiên.
“Lục điệp đại pháp!”
Nguy cơ trước mắt, hán tử áo xanh mãnh liệt từ trong lòng xuất ra sáu cái lá trúc, phun ra một ngụm tinh khí, hướng lên không trung quăng ra, đồng thời một quyền đánh ra. Chỉ nghe oành một tiếng, sáu lá trúc được cổ quyên khí này nhập vào. đột nhiên hóa thành sáu nắm tay cực lớn. lực lượng khí tức hoàn toàn giống như đúc một quyền của hán tử áo xanh đánh ra.
Rầm rầm rầm...
Quyền chưởng tương giao, trong khi hán tử áo xanh dùng sáu lá trúc ngăn cản lục đại yêu quân. sau đó quyền trái chống đỡ một yêu quân cuối cùng. Phương Vân đột nhiên áp sát đất bay tới, một Băng thiên đại thủ ấn, với thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng, nặng nề đánh lên trên người hán tử áo xanh.
Một nửa nội lực chống cự Ngũ Ngục phong, một nửa nội lực khác phối hợp Lục diệp đại phép đối phó thất đại yêu quân. Hán tử áo xanh lúc này nội lực đã không còn nào đâu chống đỡ được một Băng thiên đại thủ ấn của Phương Vân.
Phành một tiếng, đại hán áo xanh này ngay cả kêu thảm cũng không kịp, lập tức bị đánh cho nát bấy.
“Đại ca!!”
Trong sương mù dày đặc, truyền đến mấy tiếng hoàng sợ hô hoán sau vên lặng ngắn ngủi, hai bóng người phá vỡ sương mù. nhanh chóng rời đi.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.