Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 325: Đan Đỉnh Trưởng Lão




Mặc dù Long Hổ tông là đại phái, nhưng các trưởng lão cao lắm chỉ tu luyện đến Thiên Tượng cảnh thôi...cũng chỉ có đến cấp bậc thái thượng trưởng lão thì mới có thể đạt tới Thiên Trùng cảnh.
Cường giả Thiên Trùng cảnh là tinh nhuệ chân chính của tông phái, địa vị tôn sùng vô cùng, muốn gì có đó. Nói thẳng ra một câu là những người như vậy không hề cần đi tranh chấp tài nguyên phân phối của tông phái với những người khác.
Vị trưởng lão Long Hổ tông này vừa ra tay thì Phương Vân liền cảm giác được thực lực của người này khoảng bảy, tám con thiên long lực. Thực lực như vậy cũng không hơn mình khi hóa thân thành hung thú Phỉ là bao.
Nếu như hắn vận toàn lực sử dụng Ngũ Ngục Phong, pháp môn Đại Lực Kim Cương viên mãn, cùng với Luân Hồi đao pháp thì cho dù gặp phải các cường giả Thiên Trùng cảnh chín - mười con thiên long lực cũng có thể liều mạng. Do đó, nếu như có đấu với vị đại trưởng lão này thì chưa chắc không có phần thắng.
Nghe thấy Phương Vân nói những lời này thì đại trưởng lão tựa hồ đang nhớ lại vị thiếu niên đối diện là ai, trong đầu cũng thanh tỉnh lại mấy phần. Nhưng mà, Lưu Giản Ung đúng là đệ tử tâm đắc của hắn, đại trưởng lão hắn đã dồn không biết bao nhiêu tâm huyết cùng đan dược vào rồi. Tuy Lưu Giản Ung không thể giống như đại sư huynh Lý Húc Trần trở thành đệ tử của chưởng môn, tương lai kế thừa đạo thống của Long Hổ tông, nhưng cũng có thể trở thành một trong những người được lựa chọn vào các vị trí cao của tông môn. Nhưng mà, cứ như vậy bị Phương Vân đánh chết, hóa thành một vũng máu. Hỏi hắn làm sao có thể nhịn được?
- Nghiệt chướng! Tỷ võ so chiêu, vừa chạm thì ngừng lại. Nhưng ngươi lại mượn cơ hội mà đánh chết đồ nhi ta, dụng tâm vô cùng hiểm ác, rõ ràng là muốn phá hủy nền móng Long Hổ tông ta. Tuy Long Hổ tông ta là đạo môn, luôn lấy thứ tha làm đầu, nhưng cũng không chịu được tên chó săn triều đình như ngươi. Hôm nay ở Long Hổ Bình này, ngươi đến được, nhưng sẽ đi không được.
Da mặt đại trưởng lão giận đến nỗi đỏ lên, râu dài lay động.
- Lão thất phu không biết sống chết, ngươi biết đang nói chuyện với ai không? Bổn tọa chính là Bình Yêu đại tướng quân do chính triều đình sắc phong, dưới tay có ba mươi vạn thuộc hạ tinh nhuệ, chính là trọng thần của triều đình. Một lời ngươi bất kính với ta cũng chính là đang mạt sát triều đình. Chỉ cần triều đình ra lệnh một tiếng thì mười vạn đại quân chinh phạt sẽ lập tức bình sơn đạp nhạc mà tới. Lão thất phu, ta chỉ sợ ngươi dám lưu ta nhưng Long Hổ tông ngươi lại không dám lưu.
Dứt lời, Phương Vân hừ lạnh một tiếng, tay áo cũng phất lên, khí thế vô song.
Chỉ một câu nói thôi, nhưng không những là các tu sĩ Long Hổ tông, mà các tu sĩ tông phái khác cũng phải biến sắc.
- Tiểu tử này thật không biết sống chết, dám uy hiếp cả Long Hổ tông. Giết hắn đi, xem thử triều đình dám làm như thế nào!
- Ngươi biết gì chứ. Hắn chính là đại tướng quân do chính triều đình sắc phong, nay đang đích thân trấn thủ một thành, đúng là trọng thần triều đình đó, không phải là mấy tên ăn không không có gì làm. Giết một trọng thần của triều đình, ngươi điên rồi sao? Nếu làm như thế thì đó không phải là một cái cớ để triều đình xuất động mười vạn đại quân chinh phạt sao?
- Thật là cường thế, thật là khí phách! Ta đã sớm nghe nói ấu tử Phương gia đảm phách hơn người, lúc mới là một sĩ tử đã dám ra mặt luận tội Vũ hầu của triều đình. Hôm nay vừa thấy mới thấy lời đồn không sai. Ở ngay địa bàn của Long Hổ tông mà dám uy hiếp cả tông phái, nếu như đổi là ta thì tuyệt không có đảm phách này!
- Chỉ sợ đại trưởng lão chọc nhầm người rồi. Lực ảnh hưởng của Phương gia trong quân đội Đại Chu vô cùng lớn, mà nghe nói tên Phương Vân này còn rất được Vũ Mục cùng Tam Công yêu thích nữa, chỉ dựa vào điều này thôi thì hắn đã có thể tùy ý mời đại Nho triều đình tới giúp đối phó cường giả tà đạo rồi. Nếu xét về chỗ dựa thì cái bóng của Phương Vân còn mạnh hơn nhiều so với đại trưởng lão. Chỗ dựa của đại trưởng lão chính là Long Hổ tông, còn chỗ dựa của Phương Vân chính là triều đình. Ai mạnh ai yếu chỉ cần nhìn qua là biết.
- Đại trưởng lão vọng động rồi, Địa Biến bảng do ba vị tiên sinh trên Thiên Cơ Thai làm ra sao có thể có sai sót chứ! Nếu như Phương Vân đã được xếp hạng thứ nhất thì tự nhiên không có sai, hơn nữa, những tên tướng quân triều đình này thường xuyên chiến đấu trên chiến trường, thân chinh bách chiến, lâu dần đã không có thói quen nương tay rồi. Thực lực của Lưu Giản Ung không đủ mà lại dám đi khiêu chiến, chết là điều hiển nhiên. Đại trưởng lão để cho Lưu Giản Ung đi khiêu chiến hắn đúng là vọng động quá rồi!
- Tuy nói thua người không thua mặt mũi, nhưng dù sao Long Hổ tông cũng là một đại tông phái, lúc này lại bị một tướng quân triều đình uy hiếp như thế thì mặt mũi cũng mất sạch. Dù thế nào thì bọn họ cũng phải dạy dỗ Phương Vân một phen, nếu không thì sau này còn ai giao tiếp với họ nữa!
Tiếng nghị luận vang lên khắp Long Hổ Bình, nhưng Phương Vân lại vô cùng trấn định, nhìn đại trưởng lão một cách lạnh lùng.
- Tốt! Tốt! Quả nhiên gan lớn đến nỗi có thể nuốt cả trời đó. Triều đình thì thế nào? Lão phu sẽ giết ngươi trước, xem thử triều đình Đại Chu làm gì được ta!
Đại trưởng lão giận đến độ phải cười lên. Vừa vung tay một cái thì đã có một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải đánh tới Phương Vân.
- Dừng tay!
Một tiếng quát như sấm sét truyền đến, bàn tay to của đại trưởng lão còn chưa đánh tới thì đã bị tiếng quát này đánh tan tác.
- Lực lượng thật là mạnh.
Phương Vân nhìn lướt qua Đan Đỉnh trưởng lão trên Long Hổ Bình, thầm nghĩ trong lòng. Người này chỉ quát một tiếng thôi nhưng đã đánh tan tác công kích của đại trưởng lão, thực lực của người này sợ rằng còn hơn bọn người Dương Hoằng, Phong Thái Thương rất nhiều.
- Người tới đều là khách, nếu như tiểu hầu gia đã được Ngu Thần mời tới thì chính là khách của Long Hổ tông chúng ta. Lưu Giản Ung khiêu chiến thất bại, có mất đi cũng là tự nhiên, đó là do hắn học nghệ không tinh, không thể nào trách người khác được. Ma Thiên, ngươi lui ra đi!
Một trận gió nhẹ lay động qua, Đan Đỉnh trưởng lão của Long Hổ tông đã hiện ra ngay trên Long Hổ Bình. Diện mục người thanh tú, tiên phong đạo cốt, lúc nhất chân giơ tay đều rất có phong phạm của một cao nhân.
- Tiểu hầu gia, Long Hổ tông chúng ta không muốn đối kháng với triều đình. Nhưng mà, cũng không hề sợ của triều đình. Triều đình có quy củ của triều đình, Long Hổ tông chúng ta cũng có quy củ của Long Hổ tông. Tuy tiểu hầu gia đã giết chết Lưu Giản Ung, nhưng dù sao hắn cũng là đệ tử của Long Hổ tông, chuyện như vậy cũng nên giải quyết bên trong quần phong tranh đấu. Long Hổ tông tự có khí độ riêng của mình, tự nhiên sẽ không bởi vì một câu nói của tiểu hầu gia mà đã giết người. Sau khi quần phong tranh đấu kết thúc, cho dù tiểu hầu gia còn sống hay chết thì chuyện của Lưu Giản Ung cũng xóa bỏ đi. Đan dược cực phẩm mà Ngu Thần hứa cho ngươi thì ngươi cũng có thể nhận lấy.
Đan Đỉnh trưởng lão là người chưởng khống đan dược của Long Hổ tông, địa vị cao cao tại thượng cho nên cũng khác với các trưởng lão khác. Lời vừa nói xong thì không những không làm mất thể diện của Long Hổ tông mà cũng đủ cho người khác tin dùng. Các tu sĩ ở bên ngoài nghe thấy thế thì cũng âm thầm gật đầu.
- Nếu như Đan Đỉnh trưởng lão đã lên tiếng thì Phương Vân tự nhiên tuân mệnh.
Phương Vân thuận thế lui xuống một bước, xem như đã nể mặt Đan Đỉnh.
- Hừ! Cho ngươi sống thêm mấy khắc nữa!
Đại trưởng lão cũng không dám làm trái lại, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
Đại trưởng lão vừa rời đi thì Đan Đỉnh trưởng lão cũng không ở đây nữa. Hắn còn phải chủ trì quần phong tranh đấu.
- Biểu ca, huynh làm đệ sợ muốn chết! Nơi này chính là Long Hổ tông, chúng ta đang ở địa bàn của người ta a. Nếu như chưởng môn Long Hổ tông mà giận quá thì chỉ cần một ngón tay là đè chết được chúng ta a.
Đan đỉnh trưởng lão cùng Ma Thiên đại trưởng lão vừa rời đi thì Phương Vân đã nghe được âm thanh nhỏ như muỗi do Tôn Thế Khôn truyền âm nói, trong giọng nói còn ẩn chứa sự bất an. Tuy hắn đã thấy mình lớn mật, nhưng gan còn chưa lớn đến mức như Phương Vân.
- Lớn lối đến đâu thì phải xem mình đang trong hoàn cảnh nào, thời gian và địa phương nào. Nếu như đổi là các môn phái khác, huynh mà làm như vậy chính là tự tìm đường chết. Nhưng mà, khi ở Long Hổ tông này thì khác, huynh làm như thế thì chỉ có lợi chứ không có hại...chờ sau khi xuống núi thì huynh sẽ nói đệ biết.
Phương Vân lạnh nhạt nói, dường như trong đó còn có ẩn ý khác. Tôn Thế Khôn nhất thời nghĩ không ra, nhưng mà thấy Phương Vân trấn định như vậy, cũng không nói thêm gì.
- Xem ra do ta quá lo lắng rồi, nhất định biểu ca có tính toán riêng của mình.
Nghĩ tới đây thì đột nhiên Tôn Thế Khôn có cảm giác kích thích trong lòng, cảm thấy những chuyện mình làm trước kia chỉ là đồ trẻ con, không thể nào kích thích như Phương Vân được.
Đan Đỉnh trưởng lão cùng đại trưởng lão vừa rời đi thì nơi này liền an tĩnh lại. Mà người cảm thấy mất mặt nhất bây giờ chính là Ngu Thần, hắn là người mời Phương Vân tới, nhưng không ngờ vì thế mà làm cho đại trưởng lão ghi hận. Còn Phương Vân thì ra tay quá độc ác, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã lớn tiếng giết chết người, làm cho thân phận chủ nhà như hắn cũng mất sạch không còn gì.
Nhưng mà, Ngu Thần cũng là người có lòng dạ sâu đậm. Hắn khẽ mỉm cười, rồi từ trong lồng ngực lấy ra một vật:
- Các vị, ta còn có một đình đài khác đây, chúng ta qua bên này ngồi đi!
Hắn vung tay lên một cái, cái đình đài nhỏ như cái bát này lập tức bay ra ngoài, ngay lập tức đã biến thành một đình đài hoa lệ lơ lửng ngay không trung, xung quanh còn có khí long hổ tương sinh.
Đây là pháp khí do chính Ngu Thần tạo nên, chuyên dùng để tiếp khách quý. Đình đài do hắn toàn tâm tế luyện có sự khác biệt rất lớn so với các đình đài thông thường khác, xa hoa vô cùng.
- Ngu trưởng lão không chỉ có võ đạo cao minh, mà thân thủ luyện khí cũng rất cao a. Cái đình đài này vô cùng hoa lệ đó...
Mấy người Thanh Long thư sinh không khỏi thở dài vài lần, luôn miệng khen thủ pháp luyện khí của Ngu Thần.
Mấy người sau thì mặc kệ những lời nói này, theo Ngu Thần bay lên đình đài đó để tiếp tục theo dõi cuộc chiến.
Trận chiến giữa đệ tử trọng yếu và các trợ viện bên ngoài nhanh chóng kết thúc. Năm tên tán tu bị đệ tử Long Hổ tông đánh bại bây giờ trông vô cùng nhục nhã, ngay cả các trưởng lão mời bọn họ tới cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. So với Phương Vân được Ngu Thần mời tới thì đúng là không thể nào sánh bằng được.
Keng!
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên. Quần phong tranh đấu đã đến lúc các trưởng lão đấu với nhau rồi. Bởi vì chuyện Phương Vân đánh chết Lưu Giản Ung, nên lần quần phong tranh đấu này đã trở nên kịch liệt hơn rất nhiều. Rất nhiều trưởng lão bị đào thải trước không hề rời đi như những năm trước đây, mà ở lại để chờ xem trận chiến giữa Thanh La phong cùng với Ma Thiên phong.
Thân phận trưởng lão Long Hổ tông vô cùng cao quý, các đệ tử trọng yếu không thể nào so sánh được. Cho dù là vì đan dược cực phẩm thì cũng chưa đến mức bọn họ phải vạch mặt, làm tổn thương hòa khí với nhau. Cho nên, trận chiến giữa các trưởng lão thường chỉ giới hạn trong thời gian một nén hương. Nếu như qua một nén hương mà còn chưa phân thắng thua thì sẽ dựa vào số lượng bên nào còn nhiều hơn để quyết định người thắng!
Thời gian chầm chậm trôi qua. Vì chỉ chiến đấu trong thời gian một nén hương nên các trận đấu của các trưởng lão rất nhanh đã kết thúc.
- Trận tiếp theo, Thanh La phong đấu với Ma Thiên phong!
Âm thanh của Đan Đỉnh trưởng lão vừa buông ra thì cả Long Hổ Bình thoáng cái đã sôi trào. Vô số ánh mắt tụ tập đến hai bên đài.
- Chư vị, chúng ta cùng ra đi!
Ngu Thần đứng dậy nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.