Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 316: Tông Chủ Thiên Ma Tông




Ánh mắt của Thiên Ma công chúa linh động vô cùng, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc. Nàng đi chậm đến, bộ dáng nho sinh vô cùng, tay cầm chiết phiến nắm chặt lại rồi vái chào:
- Công tử hữu lễ, tại hạ là Tạ Phiên Nhiên. Thấy công tử có tướng mạo khí khái, đúng là nhân tài hiện nay, cho nên có ý tới làm quen. Công tử sẽ không trách cứ chứ?
Vị Thiên Ma công chúa này vô cùng xinh đẹp, khi làm ra bộ dáng thư sinh còn toát ra một cỗ phong tình khác lạ.
"Thiên Ma công chúa này cũng có chút ý tứ.", Phương Vân cười thầm trong lòng.
Lúc này trời vừa mới sáng thì làm gì có vị thư sinh tầm thường nào dẫn theo bốn năm tỳ nữ hiện ra trước Tụ Bảo các này chứ. Nhưng mà, hắn cũng không nói ra, đáp lễ lại rồi mỉm cười:
- Công tử khách khí, tại hạ là Phương Vân, con của Tứ Phương hầu Phương Dận. Vừa được triều đình phong làm Bình Yêu đại tướng quân, trấn thủ Hoài An thành này!
Nghe thấy câu này thì năm tên thị nữ xinh đẹp phía sau Thiên Ma công chúa biến sắc ngay, vô cùng khiếp sợ nhìn Phương Vân.
Giới tông phái đối với các chuyện của triều đình thường không biết rõ lắm, cho nên thường sẽ không để ý quá nhiều. Nhưng mà, chuyện của Yêu tộc lại là một chuyện không xa lạ gì với giới tông phái. Các đại tông phái thường dùng tài liệu luyện khí của riêng mông phái mình đổi lại Sinh Mệnh nguyên tinh của bên Yêu tộc. Từ điểm này, có thể nói giới tông phái đã có khuynh hướng mời Yêu tộc vào trong giới tông phái, chỉ là, trường hợp này có chút đặc biệt mà thôi!
Trận đại chiến của triều đình với Mãng Hoang mấy tháng trước đã thu hút sự chú ý của giới tông phái. Trong trận chiến này, Yêu tộc đã bị tổn thất thảm trọng, đặc biệt còn chết đi một vị Yêu Hoàng!
Mấy vị Vũ hầu của triều đình đột nhiên lọt vào trong tầm mắt các cường giả đại tông phái, mà cái tên Phương Vân cũng đã được giới tông phái chú ý đến. Vị tiểu hầu gia này thi triển Địa Biến chi pháp ở trong cuộc chiến Mãng Hoang, rồi nhất cử đánh chết tám vị Yêu Quân, chỉ nhiêu đó đã thể hiện được thực lực cường đại cùng thủ đoạn tàn nhẫn của hắn!
Đặc biệt, hung thú mà hắn thi triển Địa Biến chi pháp lại là hung thú xếp hạng thứ sáu mươi ba trong bảy mươi hai con Địa Sát hung thú - Phỉ. Mà cách đây không lâu, cũng chính vì con hung thú này mà triều đình Đại Chu đã uy hiếp các tông phái, muốn phái binh trấn áp. Vì sợ hung uy của triều đình, các môn phái tham gia cướp đoạt đã vội vã trả lại máu huyết hung thú về cho Đại Chu hoàng triều!
Trong hoàn cảnh đặc biệt đó, ngay khi Phương Vân thi triển Địa Biến chi pháp thì lập tức lọt vào trong tầm mắt của các thế lực tông phái!
- Hắn chính là Phương Vân ư!
Mấy người thị nữ xinh đẹp kinh sợ không thôi, lòng vô cùng kinh hãi nhìn về Phương Vân.
Đại Chu hoàng triều cùng với giới tông phái từ trước đến nay là thủy hỏa bất dung. Hai người này, một người lại là đại tướng quân triều đình, một người là hòn ngọc quý của Thiên Ma tông trong giới tông phái!
Năm người thị nữ thoáng một cái đã khẩn trương nhìn Phương Vân, không dám có chút cử động nào. Trong lúc này, bọn họ cũng vô cùng hối hận, vì sao hồi nãy bọn họ không liều mạng kéo công chúa đi chỗ khác chứ?
Nhưng Thiên Ma công chúa lại không có nghĩ nhiều như mấy người thị nữ. Nàng đưa mắt nhìn Phương Vân một cách tò mò, tựa hồ muốn nhìn rõ thử vị tiểu hầu gia Phương Vân trong truyền thuyết là người như thế nào.
- Ngươi chính là tiểu hầu gia Phương Vân?
Đột nhiên Thiên Ma công chúa nhoẻn miệng cười. Nụ cười này của nàng vừa hiện ra thì giống như một nụ hoa đột nhiên trong giây lát nở rộ ra vậy, diễm lệ vô cùng.
Mặc dù nàng là nữ cải nam trang, nhưng giờ khắc này lại toát ra mị lực vô cùng, đến nỗi làm cho tâm thần của Phương Vân cũng phải xao động, có cảm giác bị lung lay mãnh liệt. Loại mị lực này hoàn toàn là tự nhiên lộ ra, không hề sử dụng bất kỳ ma công nào!
"Nàng Thiên Ma công chúa này lúc nữ cải nam trang đã có mị lực như vậy, nếu như khôi phục lại nữ tử thì thường nhân càng không thể chống cự. Chỉ với nhiêu đây thôi thì nàng ta đã khó đối phó vô cùng rồi.", Phương Vân thầm nghĩ.
- Không sai, chẳng lẽ Tạ công tử đã nghe qua danh tiếng của ta rồi ư?
Mí mắt Phương Vân khẽ nhảy lên, thong dong hỏi.
- Nghe qua, dĩ nhiên đã nghe qua. Công tử của Tứ Phương hầu, ai mà không biết cơ chứ!
Vẻ mặt Thiên Ma công chúa vô cùng hưng phấn, chợt nàng đi tới trước hai bước, đứng thẳng trước mặt Phương Vân:
- Phương huynh, ta và huynh mới gặp mà như đã quen từ lâu. Không bằng đi vào tửu lâu này làm quen đi!
"Xong, xong! Công chúa lại phát bệnh rồi! Sao công chúa lại dùng cái cách làm quen của mấy tên thư sinh thế tục để nói với tên tiểu hầu gia này chứ?"
Năm người thị nữ lúc này có cảm giác đầu của mình đang đụng vào tường vậy. Sao chủ nhân của các nàng không nhìn thử người trước mắt là người nào chứ? Đây chính là Bình Yêu đại tướng quân của triều đình a, là một tên giết người không chớp mắt chút nào!
Nhưng mà, dù sao thì vị tiểu hầu gia này hình như cũng không có ý tứ động thủ, điều này cũng làm cho năm người khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Công tử, thời gian cũng không sớm nữa. Chi bằng...chúng ta về đi sao?
Một thị nữ hơi rụt rè, nhìn Phương Vân một cách đầy sợ hãi, ngập ngừng nói.
- Không còn sớm nữa?
Thiên Ma công chúa khoát tay áo, nhìn thoáng qua đường chân trời:
- Lúc này không phải là mới sáng sớm sao? Hơn nữa, ta cùng Phương tướng quân mới gặp mà như đã quen, tự nhiên phải uống một chén mới được!
Phương Vân cảm thấy buồn cười trong lòng. Vị Thiên Ma công chúa này, có lúc nhìn rất khôn khéo, nhưng cũng có lúc lại không biết gì về nhân tình thế sự cả.
Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng đúng. Phụ thân của nàng là tông chủ Thiên Ma tông, có nhân vật mạnh mẽ như vậy ở trên thì ai dám động đến nàng cơ chứ! Với điểm này, nàng không để ý đến chuyện của thế gian âu cũng là điều hợp lý.
- Lúc này mới là sáng sớm mà thôi, không biết Tạ huynh lại muốn mời ta đi đâu mà uống rượu đây?
Phương Vân chắp tay lại, nhìn Thiên Ma công chúa nói.
Miệng Thiên Ma công chúa liền mấp máy, hình như muốn nói ra tên của tửu lâu nào đó. Nhưng, bỗng nhiên nàng nhìn bốn phía một cái, dường như nghĩ tới điều gì đó cho nên mặt thoáng cái đã đỏ lên.
Lúc này trời mới gần sáng, phần lớn mọi người còn đang ngủ. Ít nhất phải nửa canh giờ nữa thì tửu lâu ở trong Hoài An thành mới mở cửa.
Thấy Tạ Phiên Phiên cúi xuống, Phương Vân thầm lắc đầu rồi xoay người rời đi.
- Ấy, chờ một chút!
Thấy Phương Vân xoay người rời đi, Tạ Phiên Nhiên có chút nóng nảy. Tửu lâu là cái gì chứ? Chỉ vì không có tửu lâu mà muốn vứt một Thiên Ma công chúa như nàng ở phía sau sao? Chưa có ai ở trên Thiên Ma sơn lại dám làm vậy với nàng cả.
- Công...
Mấy tên thị nữ thấy thế thì quýnh lên, muốn gọi nàng về, nhưng ngại Phương Vân còn ở đấy nên lại thôi.
- Còn có chuyện gì sao?
Phương Vân cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
- Ngươi cũng là người đọc sách, nhưng sao lại không có lễ phép như vậy? Nói đi là đi! Uổng công ta còn khen ngươi là người có tướng mạo bất phàm cơ chứ!
Thiên Ma công chúa hổn hển nói.
- Ta không phải là người đọc sách. Ta là đại tướng quân do triều đình sắc phong!
Phương Vân lạnh nhạt nói, vẫn không hề dừng bước lại.
- Đại tướng quân thì rất giỏi sao! Ta đây là...
Thiên Ma công chúa đưa miệng lên, gần như muốn nói rằng nàng là thiên kim tiểu thư của tông chủ Thiên Ma tông. Nàng cũng không tin một tên đại tướng quân đến lúc đó lại bỏ qua nàng. Phải biết rằng, phụ thân của nàng cũng không phải ngồi không đó.
- Công tử, công tử!
Mấy tên thị nữ lúc này quá sợ hãi rồi, vội đưa tay ra che miệng nàng lại. Mặc dù các nàng không hiểu vì sao tên tiểu hầu gia này không động thủ, nhưng có những lời không thể nào nói ra được.
- Ư....ư...
Thiên Ma công chúa dùng sức đẩy mấy cái tay ra, muốn nói. Nhưng vừa mới tháo một tay ra thì đã có hai tay khác ngăn tiếp.
- Ngươi là cái gì?
Đột nhiên Phương Vân xoay người lại. Năm tên thị nữ thấy vậy thì khẽ biến sắc, vội vàng thu tay lại. Một người trong số đó còn cơ trí đưa tay phủi vạt áo của Thiên Ma công chúa, làm bộ như đang giúp công tử mình phủi bụi vậy.
- Ý của công tử chúng ta là gặp nhau là đã đã có duyên. Cho dù có thân phận gì thì cũng chỉ là thứ yếu mà thôi!
Một nàng thị nữ vội vàng giải thích.
Ánh mắt Thiên Ma công chúa khẽ chuyển. Cuối cùng cũng có phản ứng lại, vỗ chiết phiến khen:
- Không sai, ý của ta chính là như vậy.
Nói xong liền đưa mắt tán thưởng người thị nữ vừa nói một cái.
- Mặc dù trời còn rất sớm, tửu lâu còn chưa mở cửa. Nhưng mà, đã gặp là có duyên, không bằng chúng ta đến phủ của đại tướng quân đi, ngươi thấy thế nào?
Bỗng nhiên Thiên Ma công chúa nổi hứng trêu tức, nàng cũng muốn xem thử Phương Vân với nàng ai là người lớn lối hơn.
"Hừ, ngươi cứ chờ đó đi. Chờ ta làm rõ vì sao người lại có nhiều tiền như vậy đã, lúc đó sẽ hảo hảo mà dạy dỗ ngươi. Nếu có cơ hội, ta sẽ lấy tiền của ngươi mà...xài chơi!", nghĩ đến đây, Thiên Ma công chúa gần như muốn cười phá cả lên.
Phương Vân thầm cười trong lòng. Nàng Thiên Ma công chúa này mặc dù có chút tùy hứng, thích đùa giỡn trêu tức, nhưng tuyệt đối là người rất ngay thẳng. Người có tính cách như vậy rất khó tồn tại được trong một tông phái giới tràn đầy mưu mô quỷ quyệt thế kia.
Nhưng mà, cũng có thể nhìn ra được vị tông chủ Thiên Ma tông kia rất là sủng ái nàng. Chắc chắn là đã cưng chiều nàng từ nhỏ cho nên nàng ta mới có tính cách này. Chỉ xét tới việc, mặc dù nàng là ái nữ của tông chủ Thiên Ma tông, nhưng tu vi lại đến Khí Phách cảnh là đã thấy được vị tông chủ Thiên Ma tông đó dung túng cho ái nữ đến mức độ nào rồi!
Đột nhiên, Phương Vân thầm nghĩ:
- Nàng Thiên Ma công chúa này có tu vi võ đạo thấp đến vậy, mấy nàng thị nữ này đi theo cũng chỉ là nói chuyện phiếm với nàng. Theo đạo lý, cho dù thân phận của nàng vô cùng cao quý, không có ai dám động vào. Nhưng vị tông chủ Thiên Ma tông cũng phải phái người âm thầm bảo vệ nàng mới đúng.
Nghĩ tới đây, Phương Vân khẽ vận nội lực quán xuyến hai mắt, cảm giác lập tức tăng lên không ít. Nhưng mà, ngoài sự dự liệu của Phương Vân. Bốn phía quanh đây, ngoại trừ hai cỗ khí tức của đệ tử Đạo gia cùng với một người của Thánh Vu giáo thì không có người nào là đệ tử Thiên Ma tông cả.
Hai cỗ khí tức Đạo gia kia hiển nhiên là người của Long Hổ tông!
- Chẳng lẽ ta đoán sai rồi!
Phương Vân nghi ngờ không thôi. Nhưng mà, ngay lúc đó có một ý niệm khiến hắn phải sợ hãi cả người hiện lên trong đầu hắn.
Đừng nói đến những cường giả trên Thiên Tượng cảnh, chỉ những cường giả Thiên Tượng cảnh thôi đã có năng lực lưu lại lạc ấn tinh thần ở trên người khác. Vị tông chủ Thiên Ma tông đã sủng ái ái nữ như thế, không thể nào không phái người bảo vệ. Nếu như xung quanh không có ai thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất: Vị tông chủ Thiên Ma tông này không hề yên tâm gì với việc phái người bảo vệ nàng, nhất định hắn đã lưu lạc ấn tinh thần của mình lại trên người nàng Thiên Ma công chúa này. Một khi có biến cố gì, sợ rằng vị tông chủ Thiên Ma tông đó sẽ đích thân xuất thủ.
Đến cảnh giới tông chủ của một đại phái như thế, việc cách không xuất thủ không phải là nói chơi nữa! Nếu như ai đó có ý định với Thiên Ma công chúa, sợ rằng chưa hạ thủ thành công thì đã bị tông chủ Thiên Ma tông cách không phát lực, một chưởng đánh chết!
- Nhất định là như vậy!
Phương Vân hơi suy nghĩ một chút, liền khẳng định suy đoán trong lòng mình.
- Không trách tiểu nha đầu này chỉ có tu vi Khí Phách cảnh mà đã không hề cố kỵ gì. Vị tông chủ Thiên Ma tông này...cũng quá cưng chiều nữ nhi mình rồi.
Phương Vân thầm nghĩ: Chắc vị tông chủ Thiên Ma tông này lúc nào cũng giữ một chút tâm tư chú ý đến nữ nhi của mình. Nếu như chính mình nổi lên sát niệm gì với nàng, sợ rằng vị tông chủ đó sẽ không hề cố kỵ gì tới triều đình, trực tiếp đánh chết mình.
- Được rồi.
Phương Vân gật đầu:
- Các ngươi đi theo ta!
Sau khi nói xong, Phương Vân có một chút hưng phấn cùng một chút bất an trong lòng. Hắn dẫn theo Thiên Ma công chúa cùng các thị nữ tới phủ của mình.
Phương Vân thầm tính toán trong lòng. Lý do chính mình chọn Hoài An thành làm địa phương trú đóng, chính là vì muốn mượn tình huống của nơi này để giúp việc lịch lãm trong giới tông phái dễ dàng hơn. Khắp nơi trong Hoài An thành đều là người của tông phái, nếu như mình muốn trú đóng lâu dài ở đây thì phải xác minh được thái độ của các tông phái này, đặc biệt là thái độ của vị tông chủ Thiên Ma tông kia.
Tuy Thiên Ma công chúa này không nhanh nhạy lắm, nhưng bản tính của nàng ngay thẳng vô cùng. Hơn nữa, chỉ dựa vào việc tông chủ Thiên Ma tông cưng chiều nàng như thế thì hoàn toàn xứng đáng để kết giao. Vị tông chủ Thiên Ma tông này rất có khả năng là loại người yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, vào lúc mấu chốt hoàn toàn có thể tự tay viện thủ cho mình.
Còn về phần viện thủ đến lúc nào thì phải xem thử quan hệ của mình và vị Thiên Ma tông chúa này đến mức nào thôi!
******
Cách Hoài An thành rất xa...Thiên Ma sơn
Lúc này ở trong một tòa cung điện có một phụ nhân xinh đẹp đang tựa vào một nam tử có khí độ bất phàm, vóc người cao lớn. Khí chất của hai người vô cùng tương hợp, giống như là đạo lữ thần tiên vậy. Đây chính là hai phu phụ tông chủ Thiên Ma tông.
- Phu quân, Phiên Nhiên theo tên tiểu hầu gia kia vào phủ đại tướng quân. Có cần ngăn cản con không? Ta sợ hắn sẽ gây bất lợi cho Phiên Nhiên a.
- Không cần vội.
Nam tử khẽ ngồi xuống, lạnh nhạt nói. Lúc hắn nói chuyện, đôi mắt cũng không hề mở ra.
- Mặc dù tâm tư tên Phương Vân này có chút giảo hoạt, nhưng sẽ không làm tổn thương Nhiên nhi đâu. Hơn nữa, Phiên nhi ở cùng hắn sẽ chỉ có lợi mà không có hại.
Phụ nhân xinh đẹp nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
- Tên Phương Vân này rốt cuộc có lai lịch gì? Phu quân cố ý để cho Phiên nhi ra ngoài chính là vì muốn nó gặp tên tiểu hầu gia này sao?
Người nam tử khẽ lắc đầu. Lúc hắn nói chuyện thì từ giọng nói toát ra một cỗ khí chất kiêu hùng, bất phàm:
- Ta cũng chỉ nhìn được một chút thiên cơ thôi, không thể nào suy tính ra hoàn toàn được. Tên Phương Vân này được số mệnh Nho gia che đậy, trừ phi là ta có được Liên Sơn dịch hoặc Quy Tàng dịch, hoặc bắt người thân của hắn. Nếu không thì không thể nào nắm được thiên cơ của hắn.
- Vậy thì tại sao phu quân để cho Phiên nhi tới gặp?
Phụ nhân hỏi tiếp.
- Mặc dù ta không thể nào nhìn được thiên cơ của hắn. Nhưng ta đã thay Phiên nhi suy tính một lần...số mệnh của Thiên nhi đã được chú định phải bị ứng kiếp. Không ai có thể cứu được, ngay cả ta và nàng!
- A! Những lời này, sao giờ đây phu quân mới nói với ta.
Phụ nhân nghe xong thì lo lắng không thôi.
- Ta không nói cho nàng biết là vì sợ nàng lo lắng.
Tông chủ Thiên Ma tông lúc này mở mắt ra, nhìn mỹ phụ nhân một cách đầy ôn nhu. Sau đó lại nhắm mắt, tiếp tục nói:
- Phiên nhi vẫn cho rằng ta sợ nó xài quá nhiều cho nên mới cầm chân ở tông môn, nhưng căn bản không biết là ta đang lo lắng hóa giải kiếp số cho nó. Nhưng dù đã cấm lâu như vậy, kiếp số này vẫn không thể tiêu tán được. Cho đến gầy đây, kiếp số này có một chút chuyển biến nên ta mới cho Nhiên nhi đi ra ngoài.
Nói xong câu này, tông chủ Thiên Ma tông liền im lặng, không nói thêm gì nữa.
Phụ nhân xinh đẹp xoay đầu lại, nhìn thoáng qua một cái đỉnh bằng đồng. Bên trong đỉnh đang hiện ra tình cảnh của phủ đại tướng quân trong Hoài An thành.
- Phiên nhi, chỉ mong người này có thể thay con hóa giải kiếp số.
Trong mắt phụ nhân này tràn đầy sự lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.