Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 305: Lại Một Cái Túi Không Gian




Hạo nhiên chính khí của đại Nho chính là khắc tinh của tà khí!
Tiếng quát vang dội tụ tập hạo nhiên chính khí lại, lập tức làm cho đám thi khí, quỷ khí, lệ khí, oán khí bị đánh bật trở lại vào trong lòng đất.
Ầm!
Hạo nhiên chính khí vô biên vô hạn trong trời đất lấy thế không gì không phá nổi đánh xuống. Cỗ sương mù tà khí do Tiết Liệt hóa thành khi gặp cỗ khí tức này thì lập tức bị phai nhạt đi không ít. Mà thân thể Tà thần ở bên trong dường như cũng bị khắc chế vậy, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
- A!
Môn Tà thần chú pháp mà Tiết Liệt tu luyện này có thể hóa thân thể thành sương mù, khiến cho đối phương không thể nào công kích được. Nhưng nếu như gặp phải những lực lượng khắc chế, tỷ như cao tăng Phật tông, hoặc đại Nho Nho gia thì thương tổn cũng lớn hơn nhiều.
Tiết Liệt tu luyện môn công pháp này là để đối phó với Phong Thái Thương. Ma lực của Phong Thái Thương căn bản không thể tạo thành thương tổn gì cho hắn khi hắn ở trạng thái sương mù, nhưng không ngờ rằng lại gặp phải đại Nho ở đây!
Vị đại Nho trong Hoài An thành mới chỉ quát lên một tiếng thôi thì Tiết Liệt đã bị trọng thương. Nội lực ở bên trong còn chưa kịp khu xuất toàn bộ thì đã bị suy yếu đi.
- Chính là bây giờ, trấn áp cho ta!
Phương Vân lập tức khu xử Ngũ Ngục Phong đánh xuống.
Lực lượng đến tám con thiên long lực thì cho dù là Phong Thái Thương cũng cố kỵ không thôi, lúc Phong Thái Thương đánh với Phương Vân cũng phải dùng chiêu "Nguyên Thủy Chi Ma" cường đại nhất để đối phó!
Ầm!
Ngũ Ngục Phong khổng lồ đập mạnh "rầm" một cái, làm chấn nát hư ảnh Tà thần. Phật quang hạo hạo đãng đãng lập tức khuếch tán mạnh mẽ ra ở bên trong sương mù. Cỗ sương mù này vừa tiếp xúc với Phật quang thì phát ra tiếng "xèo xèo", giống như có một cục than hồng đang đặt ở trên một miếng thịt vậy!
- A!
Tiết Liệt phát ra tiếng kêu thống khổ, hắn vẫn còn chưa chết!
- Là ai? Ngươi là ai?
Tiếng gầm thét oán độc của Tiết Liệt vang dội trong hư không đến mấy trăm dặm!
Tất cả đều phát sinh quá nhanh, khiến cho hắn trở tay không hề kịp!
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, trước tiên là hắn tránh được công kích của Phương Vân cùng bảy đại Yêu Quân. Mới vừa hóa thành sương mù, tránh được nạn bị hủy thân thì Phương Vân lập tức hóa thành hung thú thượng cổ, đánh ra Ngũ Ngục Phong cùng vô số chưởng ấn, phi kiếm. Sau khi đánh ra Tà thần chú pháp thì lại bị đại Nho trong Hoài An thành trấn áp, sau đó lại bị Đại Lực Kim Cương chưởng đại viên mãn của Phương Vân đánh trúng!
Một loạt công kích như cuồng phong vũ bão như vậy làm cho hắn chịu đựng không nổi. Bản thân hắn còn có nhiều thủ đoạn còn chưa đánh ra thì đã bị trọng thương. Tinh khí hao tổn nhiều, lực lượng trực tiếp rớt xuống dưới năm con phi long lực!
Dưới tình huống này mà còn không trốn đi thì quá ngu xuẩn!
Trong tiếng gầm từ thống khổ, Tiết Liệt hóa thành một đạo khí trụ đen nhánh phóng lên cao. Hắn muốn bỏ chạy, lập tức bỏ chạy!
- Trốn đi đâu!
Thấy Tiết Liệt muốn chạy trốn, con mắt ở giữa hung thú thượng cổ Phỉ chợt lóe lên, một luồng kim quang lập tức lóe lên rồi huyễn hóa thành bàn tay nhắm vào một điểm nhỏ màu trắng trong đạo khí trụ đó.
- Đại Lực Kim Cương chưởng!
Phật chưởng khổng lồ xuyên qua hư không đánh vào Tiết Liệt ở ngay trong khí trụ, sau đó nắm lấy điểm nhỏ màu trắng bỏ vào trong lòng bàn tay!
- Túi không gian của ta! Ngươi đừng mơ lấy được...
Tiết Liệt quá sợ hãi rồi, trong âm thanh còn có chút kinh hoảng. Trong lúc cấp thiết, hắn cũng bất chấp tất cả, trực tiếp huyễn hóa ra một bàn tay to khác nắm tới Phật thủ của Phương Vân. Đồng thời, tâm niệm khẽ động, hắn muốn phát động cấm chế trong túi không gian, để túi không gian có thể đánh bật ra khỏi tay Phương Vân.
- Vô ích!
Mấy tháng qua, Phương Vân toàn lực bồi dưỡng Thiên Long Nhãn. Hôm nay, hắn đã có thể vận dụng một chút quy tắc của Thiên Long Nhãn vào trong mắt của hung thú Phỉ. Ngay lúc vừa mới sử dụng Thiên Long Nhãn thì hắn đã nhìn thấy ở ngay bên vành áo của Tiết Liệt có một điểm nhỏ màu trắng, bằng vào trực giác hắn biết đây là một vật trọng yếu của Tiết Liệt. Nhưng không ngờ, không chỉ là một bảo vật mà còn là một túi không gian!
Túi không gian là gì? Là vật dùng để chứa bảo bối. Nghe thấy đó là túi không gian thì tinh thần Phương Vân đại chấn, không thể nào buông tha cho được!
- Phật Đà khắc bia!
Phương Vân hét lớn một tiếng, lại lần nữa đánh ra tuyệt học "Phật Đà khắc bia". Nhưng ngay lúc này thì...
Uống!
Nguyên khí trong phương viêm trăm dặm lại chấn động lần nữa, vị đại Nho trong Hoài An thành kia thấy tên cường giả Tà đạo này còn chưa đi thì lại quát lên một tiếng. Hạo nhiên chính khí ngay lập tức tụ tập lại đánh tan tà khí ở bên trong, ngay cả bàn tay to màu đen do Tiết Liệt xuất ra cũng bị đánh xơ xác.
- Tốt!
Phương Vân thấy vậy liền tranh thủ thu trảo về, túi không gian vừa mới tới tay thì ngay lập tức muốn đưa vào trong đan điền.
- Mơ tưởng! Khởi! Khởi!
Theo hai tiếng hét lớn của Tiết Liệt, đột nhiên từ trong túi không gian phát ra một cỗ lực đạo mạnh làm tách miệng túi không gian ra. Sau đó có hai cây trường thương đen nhánh bay ra ngoài.
Tiết Liệt không dám chậm trễ nữa, sau khi bắt lấy được hai cây trường thương thì hòa tan vào trong đạo khí trụ màu đen, chỉ trong thoáng chốc đã bay về hướng bắc.
- Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?
Vừa đi ra khỏi tầm công kích thì âm thanh của Tiết Liệt liền buông xuống!
Phương Vân đưa túi không gian vào trong đan điền, dùng Thiên Địa Vạn Hóa Chung trấn áp xong thì mới rung thân một cái rơi xuống đỉnh núi, sau đó khôi phục lại nhân thân.
Hắn nhìn vào hướng bắc, vận nội lực ở ngay khí quản rồi cười đáp:
- Tiết Liệt, hiện tại ngươi còn chưa biết ta là ai sao? Không phải là ngươi muốn giết ta sao?
Ngoài trăm dặm, Tiết Liệt nghe thấy câu này thì hơi chậm lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Bất khả tư nghị nhìn Phương Vân rồi gầm thét lên:
- Là ngươi! Ngươi chính là Phương Vân!
Nghĩ đến chuyện mình trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, chẵng những giết không được Phương Vân mà còn bị hắn phối hợp với đại Nho làm trọng thương mình thì Tiết Liệt điên lên không thôi.
- Túi không gian của ta a!
Nghĩ đến túi không gian của mình, Tiết Liệt đau lòng không thôi.
- Phương Vân, ta nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ là tử kỳ của ngươi!
Bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến vô số tiếng nổ vang, Tiết Liệt giận quá liền phát kình san bằng mấy ngọn núi ở chung quanh.
- Ha ha.
Phương Vân cười lớn hai tiếng. Tiết Liệt bị hắn và Từ lão tiên sinh giáp công, ít nhất trong vòng mấy tháng không thể tìm đến hắn được!
- Thiên Tượng cảnh quả nhiên lợi hại! Ta đánh toàn bộ thủ đoạn ra nhưng chỉ làm hắn trọng thương, không thể nào giết chết được. Đại Nho triều đình cũng không cách nào tạo vết thương trí mệnh cho hắn được!
Phương Vân cũng biết, nếu như muốn quát một tiếng mà giết được cường giả Thiên Tượng cảnh như Tiết Liệt thì sợ rằng phải đích thân Tam Công ra tay mới được! Có thể làm lãnh tụ quần Nho thiên hạ, thành tựu học vấn Nho gia của Tam Công nhất định cực kỳ cao siêu!
- Đại nhân...
Bỗng nhiên có tiếng rên rỉ từ xa truyền đến.
- Hừ!
Ánh mắt Phương Vân đảo qua, vừa nhìn thấy thì lập tức kinh hoảng:
- Bá Ngôn!
Chỉ thấy ở phía sơn đạo cách một ngàn trượng bên kia, Triệu Bá Ngôn đang bị một khối đá khổng lồ đè lên trên đùi, máu tươi chảy ra.
Phương Vân lướt qua, lập tức phá tan đá rồi kéo hắn ra:
- Thế nào?
Triệu Bá Ngôn cười khổ:
- Không ổn lắm. Bị dư kình quét ngang qua, không những nội lực bị đánh tan mà còn bị thương, trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục được!
Triệu Bá Ngôn sớm đã cẩn thận. Vừa thấy Phương Vân lên núi thì hắn đã lùi ra xa. Nhưng phản ứng của hắn còn quá chậm, hơn nữa dư kình do hai người kia đánh ra vẫn quá mạnh mẽ. Hắn vừa mới thối lui được mấy trăm trượng thì đã bị đánh trúng mất hết nội lực, rồi té ngã!
Hai người, một người là Địa Biến cảnh đỉnh phong, một người là Thiên Tượng cảnh, kình khí do hai người đánh ra hắn không thể nào thừa nhận nổi. Nếu không phải hắn đã sớm thối lui hơn trăm trượng thì sợ rằng sớm đã chết đi.
- Thực lực Triệu Bá Ngôn vẫn còn quá yếu.
Nghe thấy mấy lời này thì trong lòng Phương Vân sinh ra ý niệm này. Tác dụng của Triệu Bá Ngôn càng ngày càng rõ, có thể trong tương lai còn nặng hơn, tuyệt không thể có chuyện gì được. Nhất định phải tăng cường thực lực của Triệu Bá Ngôn lên.
Nhưng mà, võ giả có thể bước vào Địa Biến cảnh đỉnh phong hay không là phải nhờ vào ý chí và vận khí của bản thân. Lấy năng lực của Phương Vân bây giờ thì không thể nào can thiệp chuyện này được.
- Là do ta sơ suất quá!
Phương Vân vỗ vào vai Triệu Bá Ngôn một cái, lập tức xua tan đi kình khí còn ở bên trong. Sau đó đưa ra một viên đan dược thượng phẩm cho Triệu Bá Ngôn phục dụng. Chỉ chốc lát sau, Triệu Bá Ngôn đã khỏi hẳn.
- Ngươi bây giờ đã là Tinh Phách cảnh, sau khi đến Hoài An thành thì ta sẽ đưa phương pháp tu luyện để ngươi cô đọng lại Anh phách, ta cũng sẽ đưa đan dược cho ngươi. Nhưng mà lúc trùng kích vào Địa Biến cảnh thì cũng phải tự dựa vào thực lực ngươi thôi! Trong tương lai, ta sẽ giao cho ngươi nhiều việc quan trọng hơn, thực lực phải cường đại hơn mới được!
Phương Vân nói.
Triệu Bá Ngôn mừng rỡ, phương pháp cô đọng bảy phách của Phương Vân có thể nói là tuyệt diệu vô cùng, điều này có thể xem Quản Công Minh là biết được. Triệu Bá Ngôn không nghĩ tới mình lại nhân họa đắc phúc, lập tức kích động nói:
- Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!
- Không cần cảm ơn, đây là điều ngươi đáng có. Đi thôi, bọn Quản Công Minh vẫn chờ đấy!
- Vâng, đại nhân!
Khi đi tới Hoài An thành, lập tức có thể thấy hai chữ "Hoài An" màu đỏ ngay trên cửa thành. Lúc này, Quản Công Minh, Chu Hân, Sở Cuồng cùng quân doanh hai mươi bảy đã ra sớm ngoài cửa thành, thành lập đội hình để nghênh đón.
- Tham kiến Bình Yêu đại tướng quân!
Âm thanh vang dội đến tận mây xanh. Ngoài cửa thành, mấy vạn binh sỹ Đai Chu quỳ một chân xuống xuống đất, âm thanh leng keng của chiến giáp vang lên không thôi.
Quân chức của Phương Vân càng lên cao thì uy tín trong quân của hắn cũng cao lên. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là đại tướng quân, nhưng trong lòng các binh sĩ ở quân doanh hai mươi bảy thì Phương Vân đã là Hầu gia!
Đại Chu hoàng triều có hơn trăm vị vương hầu, nhưng có mấy người có thể một mình chiến đấu với ba tên Yêu Vương Yêu tộc! Nếu như Phương Vân không có tư cách xưng Hầu thì không có người nào khác có tư cách cả!
- Đứng lên đi!
Phương Vân phất tay một cái, lớn tiếng nói.
- Tạ ơn đại tướng quân!
Chúng binh sĩ lập tức đứng dậy.
Phương Vân đảo mắt qua, lập tức nhìn vào một vị lão Nho đứng cách đó không xa. Vị lão Nho này khoảng hơn bảy mươi, mặc áo xanh Nho gia, mặc dù tóc đã trắng nhưng tinh thần quắc thước, không hề thua kém người trẻ tuổi.
- Vãn sinh ra mắt Từ lão tiên sinh!
Phương Vân bước nhanh đến phía trước, khom mình hành lễ, thái độ cung kính.
- Ừ.
Từ Chính Long - Từ lão tiên sinh khẽ vuốt cằm:
- Ta cùng với lão sư Quách Bá Tể của ngươi là bạn tri giao, nên nhận được thư của ngươi thì liền tới đây! Không tệ, tính khí chính trực, không trách cả Phu Tử cùng Quách Bá Tể đều nhìn trúng ngươi!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.