Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 4: Trông ngươi có vẻ ăn rất ngon




Sau đó nàng liền cảm giác nam nhân bị mình ôm phát ra một trận chấn động rất nhỏ.
Đây là...
Đây là đại biểu phản xạ bình thường của Hoàng Thượng này có vẻ hơi chậm một chút, hiện tại mới bắt đầu cảm thấy đau xót, hay là bị vẻ mặt của nàng dọa?
Khả năng thứ hai có vẻ không phải...
Ở hiện đại, mọi người đều nói nàng bộ dạng xinh đẹp, cho dù là hiện đại hay cổ đại có chút chênh lệch về thẩm mỹ, nàng cũng không thể bị xem giống như người có diện mạo đi dọa người khác?
Nói như vậy là Hoàng Thượng phản ứng chậm?
Quý Ngữ Hàm nháy mắt cảm thấy chiêng trống vang trời, pháo sáng tứ phía, thắng lợi đang hướng về phía nàng vẫy bàn tay nhỏ bé.
Hắc hắc hắc, phản ứng thật chậm, phản ứng thật chậm a!
Nhẫn tâm véo một cái trên mu bàn tay của mình, Quý Ngữ Hàm tìm cách đem càng nhiều nước mắt xuất ra.
"Hoàng Thượng, Ngữ Hàm ngày nhớ đêm trông, rốt cục cũng gặp được ngài ~ "
Lời nói này được mang theo âm rung, so với lời vừa rồi nghe qua còn ủy khuất đáng thương hơn.
Hu hu, nàng rất đáng thương, nàng sắp bị lời nói của chính mình làm đau thương đến chết!
Nam nhân bị nàng ôm lấy chấn động càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng đã không khác gì tần suất chấn động bắt đầu run lên.
Ách...
Là Hoàng Thượng chịu kích thích quá lớn, hay là lão nhân gia hắn bị... Động kinh?
Bởi vì nghi hoặc, Quý Ngữ Hàm nhất thời đã quên chớp lệ, tầm mắt cũng đã gần như khôi phục bình thường, liền nhìn đến...
Môi hồng răng trắng, mặt mày như họa... Chính là mỹ nhân vừa rồi trêu cợt nàng... Mỹ nam?
"Aaaaaaaaaa..."
Quý Ngữ Hàm hoảng sợ, lập tức buông ra tay nhảy về phía sau.
Sau đó, nàng liền nhẹ nhàng...
Đoan Mộc Ly bắt lấy áo của nàng, tâm tình rất tốt mỉm cười, "Ven hồ Đại Minh ta không nhớ, trong hồ Lạc Anh vừa rồi thì ta nhớ rất rõ."
"..." A a a... Thực xin lỗi, nam nhân này để lộ ra khuôn mặt đẹp như vậy a!
"Chủ nhân, thuộc hạ thất trách!"
Đoan Mộc Ly rốt cục mở miệng, ba nam nhân phía trước lập tức quỳ xuống thỉnh tội, Chu Tước đem chuyện lúc trước nói một lần.
Đoan Mộc Ly hơi hơi nhíu mày, "Ngươi ăn Tiên Hạc quả?"
"... Cái kia, ta căn bản không biết đó là Tiên Hạc quả..."
Hu hu, nàng rất oan!
Đoan Mộc Ly không nói chuyện, chỉ là hơi hơi nhíu mày đánh giá nàng.
Khuôn mặt thật đẹp nha...
Quý Ngữ Hàm, hiện tại không phải là lúc chảy nước miếng!
Không thể bị nam nhân này mê hoặc a a a...
"Không biết cũng không sao."
Trên mặt Đoan Mộc Ly lộ ra nụ cười cực kỳ ôn hòa, xoa xoa đầu Quý Ngữ Hàm.
Cảm thấy chơi rất vui, lại xoa nhẹ cái thứ hai.
Sau đó lại tiếp tục vò đầu...
Quý Ngữ Hàm cắn răng, khi còn nhỏ xem Ninja rùa không phải xem chơi, nàng nhịn!
Tuy rằng có chút ác liệt, nhưng mà nam nhân này vẻ mặt thực ôn hòa, hơn nữa hắn không phải mới vừa nói "Không sao" sao?
Xem ra hắn sẽ không hung ác giống thủ hạ của hắn như vậy.
Đôi mắt Quý Ngữ Hàm bắt đầu hướng về phía mỹ nam hoàng đế ôm thêm một đường hy vọng.
Đối với đầu của Quý Ngữ Hàm trái vỗ vỗ phải xoa xoa, chơi nửa ngày Đoan Mộc Ly rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Không biết cũng không sao, ngươi hiện tại chính là Tiên Hạc quả, ta đem ngươi ăn là được."
Tâm tình của hắn rất tốt vỗ vỗ đầu Quý Ngữ Hàm, "Yên tâm đi, ta không ăn kiêng, hơn nữa ngươi thoạt nhìn ăn rất ngon."
"..."
A a aaa... Quả nhiên là không thể đem hắn làm người tốt mà!
Bình tĩnh, Quý Ngữ Hàm chuẩn bị đình chỉ phê phán nam nhân này, giải quyết việc đại sự trước.
"Khụ, cái kia, Hoàng Thượng, ngươi nhìn lầm rồi, kỳ thật ta một chút đều không thể ăn!"
Đoan Mộc Ly hưng trí theo nàng thảo luận, "Ngươi từng ăn qua?"
"..." Hu hu, xuất sư bất lợi!
"Khụ, ngươi đem ta ăn, cũng không nhất định có thể hấp thu dinh dưỡng của Tiên Hạc quả a."
Đoan Mộc Ly thần thái vô cùng ôn hòa xoa đầu tóc của nàng, như là đang cảm tạ nàng tri kỷ đưa ra ý kiến bất đồng như vậy.
Nhưng mà lần này Quý Ngữ Hàm không dễ dàng bị lừa như vậy, tiếu lí tàng đao(*) chính xác là đang nói hắn!
(Nụ cười ẩn chứa đao kiếm)
Quả nhiên, Đoan Mộc Ly cười mở miệng, "Không có việc gì, ăn trước rồi hãy nói."
"..." Quý Ngữ Hàm bị nghẹn một chút.
Sau đó nàng miễn cưỡng cười nói, "Nhưng ăn một lần sẽ không đủ, cho nên nhất định phải thận trọng suy nghĩ, không thể ăn tùy tiện..."
Hu hu, nàng hiện tại nói như thế nào cũng coi như là động vật quý hiếm nha!
"Nói cũng đúng."
Đoan Mộc Ly lại xoa xoa đầu nàng, "Trước mang về cung nuôi, sau để cho đám đầu bếp của ngự thiện phòng nghiên cứu nên ăn như thế nào."
"..."
Nghe lời này... Sao lại không giống như đang nói chuyện với người vậy nè?
Nhưng mà chỉ cần không phải giết nàng ngay lúc này là tốt rồi, nàng tiếp tục nhịn!
Trong hoàng cung rất rộng rãi a, đến bên trong, nàng nhất định có nhiều cơ hội chạy trốn không đếm được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.