Hoàng Thượng Không Thể Ăn Ta

Chương 11: Đậu hủ... Chính là bị ăn như vậy




Thật vất vả chịu đựng lâm triều xong, Quý Ngữ Hàm vừa rời khỏi triều liền từ trong lòng hắn nhảy ra.
Không đợi Quý Ngữ Hàm mở miệng, Đoan Mộc Ly trước cười nói, "Về sau mỗi ngày cùng theo ta vào triều."
"Không được!"
Quý Ngữ Hàm lời lẽ nghiêm khắcchính nghĩa, " Nhiều người như vậy đều nhìn thấy, ngươi là vua của một nước, không thể hồ đồ!"
Nàng mới không vào triều đâu!
Thứ nhất nàng là người cũng không dậy nổi, thứ hai...
Thời gian lâm triều chính là thời cơ nàng tìm kiếm con đường chạy trốn tốt nhất!
"Cũng tốt, chỉ cần ngươi không ngại tẩm cung buồn là được." Đoan Mộc Ly cười gật đầu.
Ủa?
Sao hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy?
Đợi nửa ngày cũng không thấy câu tiếp theo, Quý Ngữ Hàm vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Chẳng lẽ lần này hắn nói thật?
Ha ha ha...
Không thể cười, không thể cười, hiện tại phải giả bình tĩnh, không thể để cho hắn nhìn ra sơ hở!
Bởi vì phải đang nhịn cười, Quý Ngữ Hàm không thể mở miệng nói chuyện, vô cùng ngoan ngoãn mặc cho hắn mang về tẩm cung.
Bên trong tẩm cung đã chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, Thanh Long nhìn thấy bọn họ trở về, cả người đều rút vào.
Kỳ thật hắn vẫn thấy đây là lỗi của mình.
Nếu hắn tận trung làm công tác, chuyên tâm mà ở đó "Phơi nắng người", Quý Ngữ Hàm cũng sẽ không chạy, lại càng sẽ không đánh bậy đánh bạ ăn Tiên Hạc quả.
Bởi vì chuyện này, hắn bị ba người Bạch Hổ quần ẩu n lần, cho nên nhìn thấy Quý Ngữ Hàm đã nghĩ trút...
Đoan Mộc Ly không thích có người ở bên cạnh quấy rầy, đem đồ ăn sáng chuẩn bị xong xuôi, Thanh Long liền cáo lui.
Vui vẻ một đường, Quý Ngữ Hàm đã muốn mất đi cảnh giác, đơn giản sau khi rửa mặt chải đầu, tâm tình khoái trá ngồi vào bàn ăn.
Ôi... Thật thơm a!
Bưng lên không biết là nguyên liệu gì để nấu cháo liền uống một ngụm, thanh âm ôn hòa "quan tâm" của Đoan Mộc Ly Vang lên ở bên tai nàng.
"Đúng rồi, một mình ngươi ở tẩm cung rất buồn, chi bằng ta nuôi mấy con cá sấu trong hồ cho ngươi giải buồn."
"Phốc... Khụ khụ khụ..."
Hu hu, lời này sao lạithốt lên như thế chứ?
Dùng ngay "Thời khắc chuẩn bị "! Nàng sao có thể bị khinh thường? Phụt...
Đoan Mộc Ly sớm có chuẩn bị, lúc Quý Ngữ Hàm sắpđem cháo phun về phía trước, cũng đã đem đầu của nàng xoay chuyển hướng bên kia.
Cho nên hiện tại, điểm tâm trên bàn không hề tổn hao, chỉ có một mình Quý Ngữ Hàm sặc thực bi phẫn.
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Trong lời nói của Đoan Mộc Ly cũng không thấy thầm oán, giống như chỉ là do tiểu bảo bối phạm sai lầm, đùa giỡn nàng giống nhau quở trách một câu.
Thừa dịp Quý Ngữ Hàm luôn hokhông ngừng, cũng không có khí lực giãy dụa, Đoan Mộc Ly thuận thế đem nàng ôm lại.
Một tay giúp nàng vuốt lưng thuận khí, một tay kia thực ôn nhu giúp nàng lau miệng.
"Buông... Khụ khụ..."
Buông nàng ra!
Ô ô..."Khụ khụ."
"Đừng vội nói chuyện." Đoan Mộc Ly còn thực "quan tâm" nhắc nhở.
"Khụ khụ..." A a a... Đủ các loại bi phẫn a!
Ho nửa ngày, rốt cục Quý Ngữ Hàm có thể hô hấp bình thường,chuyện thứ nhất chính là đẩy hắn ra, "Nam nữ hữu biệt!"
Đoan Mộc Ly ôn hòa cười cười, "Ta tin tưởng ngươi sẽ không chiếm tiện nghi của ta."
"..." Hu hu, nam nhân này rõ ràng thực xấu xa, vì sao lớn lên lại có khuôn mặt đẹp đến như vậy!
Phát hiện Đoan Mộc Ly lại muốn đem mình kéo trở về, Quý Ngữ Hàm vội vàng lui về phía sau, "Ngươi muốn gì chứ?"
"Ngươi ăn cơm rất không cẩn thận, vẫn là để ta đút ngươi."
"... Ta rõ ràng là bị ngươi làm tức giận mới có thể sặc!"
"Ta sao có thể làm ngươi tức giận ?" Đoan Mộc Ly giống như thực khó hiểu hỏi.
Giả vô tội cũng không có cửa đâu!
"Ực"...
Quý Ngữ Hàm, bình tĩnh, không được chảy nước miếng! Không thể trúng mỹ nam kế!
"Êm đẹp, việc gì phải nuôi cá sấu?"
Quý Ngữ Hàm dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc hỏi.
Hu hu, vậy nếu nàng định chuồn đi, không phải sẽ bơi vào bụng cá sấu đi dạo sao?
" Thụy vương gia của Phong Gian Quốc vừa vặn kêu người tặng hai con cá sấu, ta cảm thấy mới mẻ mới muốn nuôi ở trong hồ giải buồncho ngươi."
Đoan Mộc Ly hoàn toàn là hiểu ý, giọng điệu ôn nhu săn sóc.
Thụy vương gia?
Quý Ngữ Hàm trong lòng mở ra sổ đen, ghi nhớ cái tên này, tặng cái gì không tặng lại đi tặng cá sấu!
Hu hu...
"Ha, " Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Vật mới lạ như thế, rất quý giá, ngươi vẫn là tự mình chơi đi, ha..."
Hu hu.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nếu không đồng ý nuôi cá sấu, hắn nhất định sẽ mang nàng vào triều.
Ra tay trước mới là thượng sách...
Nàng hẳn nên lập tức nói ra ý kiến mới
"Cái kia, Hoàng Thượng... He he."
Quý Ngữ Hàm vô cùng nhu thuận nhìn Đoan Mộc Ly.
"Ừm, thực ngoan, trực tiếp kêu tên của ta là được."
Đoan Mộc Ly cười vỗ vỗ đầu nàng, thuận thế đem nàng ôm lên trên đùi của mình.
"..."
Vừa rồi còn ôm, sao bây giờ còn làm trầm trọng thêm, trực tiếp đem nàng ôm trên đùi ?
Quý Ngữ Hàm cắn răng đem ngọn lửa nhỏ trong lòng tiêu diệt.
Nhịn!
Hiện tại nàng phải giả ngoan ngoãn, không thể phát giận!
Đoan Mộc Ly cũng không quản trong lòng nàng nghĩ như thế nào, đem người ôm lại sau đó liền tự mình đút nàng ăn điểm tâm.
"..." Nhịn!
A a a... hãy đễ cho cái đao nhỏ trên đầu chữ nhẫn mạnh mẽ chút đi!
"A... Cái kia, kỳ thật bên trong tẩm cung cũng rất buồn."
"Ngươi vẫn muốn theo ta đi vào triều?"
"Không phải!"
Quý Ngữ Hàm vội vàng phủ nhận, sau đó cố gắng xuất ra ánh mắt của con thỏ nhỏ, "Lâm triều cũng thực buồn a."
"Ngươi rất sợ buồn?"
"..." Cạm bẫy!
Dựa theo kinh nghiệm hai ngày nay cùng Đoan Mộc Ly "Đấu trí so dũng khí", Quý Ngữ Hàm phán định những lời này nhất định là cạm bẫy.
Nếu nàng gật đầu, hắn nhất định sẽ tìm nhiều chuyện kỳ quái đem tới cho nàng "Giải buồn" !
Cắn răng nhịn nhịn, Quý Ngữ Hàm bi phẫn trong lòng, trên mặt miễn cưỡng đưa ra nụ cười.
"Kỳ thật, ta cảm thấy... Nếu tiếp tục buồn nữa, ta sẽ bị mốc meo hết, không thể ăn..."
Hu hu!
Thiếu chút nữa phì cười, Đoan Mộc Ly nhịn cười, ôn nhu vỗ vỗ nàng.
"Đừng sợ, nếu mốc meo, tắm rửa tẩy sạch sau đó lấy ánh mặt trời phơi nắng, phơi nắng thì tốt rồi."
"..."
Hu hu, vì sao không có thích khách xông tới! Mau tới ám sát người này đi!
Kế hoạch không thành công, Quý Ngữ Hàm không nhịnnổi nữa, muốn từ hắn trong lòng nhảy dựng lên.
Đoan Mộc Ly đem nàng kéo trở về, nhẹ nhéo mặt của nàng, "Sao lại không nghiêm chỉnh như vậy? Thực không ngoan."
"... Tại sao ta phải ngoan!"
Mắt Đoan Mộc Ly cong lên, cười, "Không ngoan thì không cần nuôi nữa, xem ra nên sớm một chút nghĩ xem đem ngươi ăn như thế nào."
"..." Hu hu, đây là uy hiếp trắng trợn mà!
"Kỳ thật ta rất ngoan..."
Quý Ngữ Hàm trông mong nhìn hắn, nàng ngoan được chưa... Meo meo ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.