Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 5: Ngồi cùng bàn




Edit + Beta: Như Heo.
Chương 5: Ngồi cùng bàn.
Lúc đầu Khâu Minh Diễm còn chưa hiểu rõ ý của Tống Tiêu, ước chừng sửng sốt năm giây "máu mới kịp lên não", nhất thời tức giận đến tay chân phát run.
"Tống Tiêu, anh có ý gì! Anh coi mẹ tôi là nha hoàn sao?" Tống Tranh ngồi một bên lập tức hét ầm lên.
Tống Tử Thành thật tình không biết nên làm sao, một bên cảm thấy bộ dáng con trai vênh mặt hất hàm sai khiến rất buồn cười, một bên cảm thấy lời lẽ này có hơi quá đáng, rốt cuộc cũng phải lên tiếng hòa giải: "Tiêu Tiêu, con nói chuyện kiểu gì vậy! Minh Diễm, em đừng so đo với trẻ con nữa, Tiêu Tiêu đang mất trí nhớ mà, ngồi xuống ăn cơm đi."
"Tiêu Tiêu, dì biết con không thích dì, nhưng dù sao con cũng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, sao con lại..." Khâu Minh Diễm ngồi xuống thở hổn hển hai cái, vẫn là nhịn không được mở miệng nói vài câu, nói xong còn giả vờ cúi đầu lau nước mắt.
Tống Tiêu nhìn Khâu Minh Diễm vừa ngồi vừa khóc, mày nhăn càng chặt hơn, quay đầu nói với Tống Tử Thành: "Phụ thân, thiếp thất sao có thể ngồi cùng bàn với gia chủ..."
"Tống Tiêu!" Tống Tử Thành quát, thế nhưng vừa nhìn thấy con trai mím môi, Tống Tử Thành lại có chút hối hận vì đã lớn tiếng. Trước kia Tống Tiêu một năm cũng không nói với hắn được mấy câu, hiếm khi có dịp cùng nhau nói chuyện như vậy, hắn không nên dọa con trai sợ hãi, "Khụ, không được nói chuyện "thiếp thất" gì đó nữa, ngày mai ba sẽ kêu thư ký Tư mua cho con mấy quyển sách bình thường đọc."
Khâu Minh Diễm bị Tống Tử Thành vứt sang một, khóc cũng không nổi nữa, dù sao nàng cũng chưa chính thức bước vào nhà người ta, không thể náo loạn trên bàn cơm, chỉ có thể âm thầm cắn răng, tính toán cơm nước xong sẽ tìm Tống Tử Thành khóc lóc kể lễ một phen, thuận tiện nhắc đến việc hôn sự.
Trong nhà không có quy cũ, gia chủ đã không thèm để ý, Tống Tiêu còn quan tâm nữa làm gì, bưng bát cơm lên nghiêm túc ăn. Tống Tiêu vốn xuất thân dòng dõi thư hương, quan cư tam phẩm, sau lại trở thành người hoàng tộc, đương nhiên dưỡng ra một thân quý khí, động tác ăn cơm tao nhã thanh quý, cảnh đẹp ý vui.
Hai mẹ con một bên ăn không biết vị, nhìn Tống Tiêu đang ăn càng thêm tức tối.
Dùng xong cơm chiều, Tống Tiêu theo Tống Tử Thành vào phòng sách.
"Con trai à, kiến thức trung học cơ sở con còn nhớ rõ không?" Tống Tử Thành đem sách giao khoa đưa cho Tống Tiêu, "Còn một tháng nữa trường học sẽ khai giảng, kiến thức cơ bản con đều quên rồi, làm sao thi khảo sát chất lượng đầu năm đây?"
Tống Tiêu cầm quyển <Hóa học lớp chín> mở ra nhìn, cái gì mà "Phương trình hóa học... Bảng chu kỳ nguyên tố..." Thử vận sức nhớ lại chút kiến thức ít ỏi trước đây, thật tốt... xem không hiểu!
"Trung học Thánh Mông có cuộc thi khảo sát chất lượng đầu năm, căn cứ vào thành tích để phân lớp," Tống Tử Thành thấy bộ dáng mờ mịt của y liền biết Tống Tiêu ngay cả sách giáo khoa cũng xem không hiểu, "Ngày mai ba sẽ kêu Tư Đạt Thư mời gia sư đến cấp tốc bổ sung kiến thức cho con, ba đã nói chuyện với thầy hiệu trưởng xin phép cho con vào học trễ vài ngày rồi."
Gia sư? Chắc là tư thục tiên sinh, Tống Tiêu đã rõ ý của Tống Tử Thành, lập tức gật đầu, ngàn năm nay tri thức nhân loại phát triển theo cấp số nhân, hiện tại Tống Tiêu rất cần một giáo viên như vậy, dạy lại từ đầu cho y.
"Đa tạ phụ thân." Tống Tiêu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tống Tử Thành, có chút hoảng hốt, kiếp trước phụ thân chưa bao giờ quá quan tâm Tống Tiêu, chỉ là định kỳ đến kiểm tra việc học tập của y cho có lệ, nhưng vì đầu óc Tống Tiêu quá siêu phàm, xem qua là nhớ, sách nào cũng có thể đọc thuộc lòng, lâu dần phụ thân cảm thấy việc này quá nhàm chán, thế là không quản Tống Tiêu nữa.
"Con trai ngốc," Tống Tử Thành thử đưa tay xoa đầu Tống Tiêu, đổi được ánh mắt kinh ngạc của đối phương, tóc ngắn sờ thật mềm mại, thấy con trai không có ý né tránh, nhịn không được lại sờ sờ, "Gọi là ba, đừng gọi phụ thân nữa, ba đâu có già đến thế."
"Ba..."
"Ừ, con trai ngoan..."
Khâu Minh Diễm bưng chén đồ ăn khuya đứng ngoài cửa, nghe trong phòng truyền ra tiếng cười của hai cha con, oán hận cắn môi.
Ngày hôm sau, Tử Đạt Thư tìm được một nữ gia sư ước chừng khoảng hai mươi tuổi, là nghiên cứu sinh của trường đại học trọng điểm tốt nhất thành phố A, tên là Đinh Tuệ. Đinh Tuệ tranh thủ kỳ nghỉ hè đi làm gia sư để kiếm thêm tiền đóng học phí.
Đinh Tuệ vừa vào cửa đã phát hiện đây một gia đình giàu có, không khỏi có chút thấp thỏm. Con nhà giàu rất khó hầu hạ, mấy ngày trước đã dạy qua một người, đầu tóc nhuộm vàng, vẻ mặt khinh ngươif, học vài ngày đã bỏ.
Tống Tiêu xuống lầu gặp gia sư, vậy nên đã nhờ dì Trần chọn giúp y một bộ quần áo chỉnh tề, áo sơ mi trắng kết hợp với quần Tây đen, cổ áo còn cài thêm một chiếc nơ nhỏ.
[Heo: Tui đang tưởng tượng ra một bộ trang phục bồi bàn, bó tay___]
"Tiêu Tiêu, đây là cô Đinh, thạc sĩ nghiên cứu sinh của trường đại học A," Tư Đạt Thư cười nói với Tống Tiêu đang đứng trên lầu, "Cô Đinh, đây là Tống Tiêu, Tống Tiêu vừa mới tốt nghiệp trung học cở sở."
Đinh Tuệ ngẩng đầu nhìn thiếu niên đứng trên vòng xoay cầu thang chậm rãi đi xuống, không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức ngây ra. Thiếu niên dáng người cao ngất, nện bước thong dong, chiếc cằm tinh xảo thoáng giơ lên, không có vẻ ngạo mạn, ngược lại còn mang theo một loại quý khí hồn nhiên, ngây thơ. Trong nháy mắt đó, Đinh Tuệ cảm thấy mình đã găjp được vương tử chân chính.
Tống Tiêu biết ở hiện đại nam nữ đều có thể đến trường, cho nên đối với cô gái có thể học lên thạc sĩ này thực sự rất khâm phục, đi đến trước mặt Đinh Tuệ, gật đầu nói: "Xin chào cô Đinh."
"Chào tiểu vương tử." Đinh Tuệ tươi cười, thiếu niên vừa đẹp trai vừa lễ phép làm cho người ta yêu thích, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy khuôn mặt này, bắt cô đi làm không công cũng được a.
"Mấy ngày trước Tống Tiêu nhà chúng tôi gặp chuyện ngoài ý muốn, không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa, phiền Đinh tiểu thư dạy lại từ đầu." Tư Đạt Thư thấy hai người chuẩn bị lên phòng, không yên lòng nói với theo.
"Ngài cứ yên tâm." Đinh Tuệ không để ý khoát tay, một giờ sau, cuối cùng cô nàng hiểu rõ cái gì gọi là "dạy lại từ đầu"!
"Phương trình bật nhất này em biết làm không? Thế còn phương trình kia?" Đinh Tuệ nhìn vẻ mặt mờ mịt của thiếu niên trước mặt, giật tóc, đây chính là phải dạy lại từ kiến thức tiểu học mà!
Đinh Tuệ lục tìm sách giao khoa từ lớp một cho tới lớp chín trên kệ sách đem ra, dạy lại từ đầu.
"Ố ồ, em học rất nhanh đó, có phải đã nhớ được cái gì rồi không?" Đinh Tuệ đối với việc mất trí nhớ chỉ xảy ra như tình tiết trong phim truyền hình vô cung tò mò.
Tống Tiêu ngẩng đầu khỏi trang sách liếc nhìn Đinh Tuệ một cái, tiếp tục đọc sách không để ý tới cô nàng. Nữ gia sư này cũng không tồi, có điều không biết rụt rè là gì, sờ đầu y không nói, còn chăm chú nhìn y cười ngây ngô nữa chứ.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, cho dù Tống Tiêu có tài thể nhìn qua là nhớ đi chăng nữa thì kiến thức từ cấp một đến cấp hai mênh mông vô cùng, Tống Tiêu chỉ còn nước học vẹt. Đến ngày khai giảng vẫn chưa học xong kiến thức lớp chín. Đinh Tuệ nói nếu như không học kiến thức lớp chính thì lên lớp mười nghe giảng sẽ giống như đang nghe thiên thư, bèn kiên trì giảng hết cho Tống Tiêu.
Vậy nên phải một tuần sau Tống Tử Thành mới dẫn Tống Tiêu đến trường học báo danh.
Cuộc thi khai giảng chấm dứt từ lâu, lớp cũng xếp xong rồi, nhưng mà trường học đối với nhóm con nhà giàu bỏ tiền đến trường như thế này tương đối khoan dung, cho Tống Tiêu một mình làm lại bài kiểm tra.
Trước kia thành tích của Tống Tiêu không tốt, nên khi giáo viên phụ trách phân ban cầm tờ giấy kiểm tra bị làm đến nát nhừ này cũng không cảm thấy có gì không ổn, cầm tờ danh sách phân lớp đến hỏi Tống Tiêu: "Em có sở trường gì không?"
"Cầm kỳ thư họa đều có thể, am hiểu nhất là thổi tiêu." Tống Tiêu nghiêm túc đáp.
Gíao viên phân lớp nhìn y, đứa nhỏ này quả thực không khiêm tốn, lại nhìn vị tổng giám đốc giải trí Tinh Hải đứng phía sau Tống Tiêu, viết lên danh sách phân lớp "Năng khiếu: biểu diễn", xếp vào lớp năng khiếu 10-1. Người ta dù gì cũng có ba làm trong giới giải trí, cho dù học không giỏi thì vẫn có thể vào được trường nghệ thuật như thường.
Cái gọi là lớp năng khiếu này, không phải là nơi tập hợp những học sinh ưu tú giỏi giang gì, mà là tập hợp những học sinh có năng khiếu được cộng điểm thêm và học sinh được tuyển chọn đặc biệt. Nói trắng ra là lớp học dành cho một đám con nhà giàu.
Chủ nhiệm lớp là một cô giáo hơn bốn mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn rất có kinh nghiệm: "Cô họ Cổ, là chủ nhiệm lớp em, để phụ huynh giúp em thu dọn phòng ngủ đi, em theo cô lên lớp trước đã, chậm trễ một tuần rồi, không thể kéo dài thêm nữa."
Cô Cố không nói hai lời tha Tống Tiêu bước đi, lưu lại Tống Tử Thành và Tư Đạt Thư xách theo bao lớn bao nhỏ sững sờ tại chỗ. Hiệu trưởng đi cùng đắc ý cười nói: "Chủ nhiệm lớp này là tôi mời từ trung học số một thành phố qua đó, rất có trách nhiệm, giao con em cho cô ấy thì cứ yên tâm."
Tư Đạt Thư nhìn bóng dáng cô giáo đi xa, khóe miệng co giật, này, này mà là giáo viên trường quý tộc cái gì, ngược lại giống y hệt mụ chủ nhiệm lớp liều mạng trước đây của hắn nha.
...
Tống Tiêu đeo túi xách, ôm chồng sách giao khoa mới lĩnh đi theo chủ nhiệm đến phòng học. Bây giờ là tiết tự học cho nên không có giáo viên đứng lớp.
Cô Cố đứng trên bục giảng, dùng xốp bôi bảng đập đập bàn: "Tất cả ngẩng đầu lên coi, đây là bạn học mới Tống Tiêu vừa được phân vào lớp ta, mọi người hoan nghênh nào."
"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, cô Cố bảo Tống Tiêu tự lên bảng giới thiệu.
"Chào mọi người, tớ là Tống Tiêu, lần đầu gặp mặt, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn." Trung học Thánh Mông có đồng phục thống nhất, là tây trang cách điệu, áo sơ mi trắng mặc trên người Tống Tiêu, chẳng hiểu sao làm cho người ta cảm thấy rất giống lễ phục.
Trong lớp yên tĩnh vài giây.
"Đờ mờ, con mọt sách này chui từ đâu ra vậy, đã vậy còn học cùng lớp nữa chứ..." Nam sinh ngồi đầu bàn khinh thường bĩu môi.
"Đẹp trai quá!" Một nữ sinh nhịn không được thốt lên, nữ sinh trong lớp lập tức rần rần hưởng ứng, đem câu nói của nam sinh vừa nãy quăng lên chín tầng mây.
"Má ơi má ơi, cậu nói hắn với lớp trưởng ai đẹp trai hơn hả?"
"Phong cách của hai này người hoàn toàn khác nhau, cậu ta rõ ràng thuộc loại hai: thiếu niên ôn nhu nha, hí hí..."
"Im lặng!" Cô Cố trung khí mười phần rống lên, cả lớp lập tức yên tĩnh trở lại, "Còn mấy chỗ trống, em tự chọn một chỗ đi. Sắp hết tiết rồi mấy đứa còn không tranh thủ làm bài tập, rãnh rỗi lắm phải không?"
Tống Tiêu đưa mắt nhìn quanh một vòng, bởi vì là trường quý tộc cho nên sỉ số mỗi lớp không nhiều, chừng ba mươi ba mấy người, hai bàn xếp cạnh nhau, mỗi bàn một người. Trong lớp còn dư ba chỗ, đều có bạn cùng bàn rồi. Một chỗ là nam sinh đeo kính mắt thật dày, có điều đầu tóc cậu ta có bóng khả nghi, vừa nhìn là biết mấy ngày chưa gội đầu; một chỗ là nữ sinh hai mắt sáng lòe lòe, đang nhìn Tống Tiêu không chớp mắt...
Bạn học ngồi cùng bàn mà không gội đầu là Tống Tiêu chịu không nổi rồi, nam nữ thụ thụ bất tương thân, ngồi cùng nữ sinh cũng không thích hợp, chỉ có thể đưa ánh mắt chuyển sang vị trí cuối cùng.
Đó là một nam sinh cao lớn thoạt nhìn rất sạch sẽ, bởi vì hắn vẫn luôn ghé vào trên bàn ngủ say cho nên không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể nhìn thấy cái ót với chiếc cổ thon dài trắng nõn.
Tống Tiêu đi qua ngồi bên cạnh hắn.
Cảm giác có người tới gần, cái người ngủ đến trời đất mịt mùng nháy mắt tỉnh táo lại, ngóc đầu nhìn kẻ vừa bén mảng đến gần, trùng hợp Tống Tiêu cũng quay đầu qua. Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, cả hai đồng thời ngây ra.
Tống Tiêu nhìn dung mạo thiếu niên trước mặt, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng, chính là khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Cảnh Nguyên đế!
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Biết ngồi cùng bàn nghĩa là gì không?"
Tiêu Tiêu:" Là gì?"
Ngư Đường: "Bàn cũng giống như giường, ngồi chung tức là ngươi cũng muốn nằm chung giường với trẫm."
Tiêu Tiêu:...
Cô giáo Cổ: (╰_╯)#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.