Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 27: Chương 27






Thấy Cửu Châu xuất hiện, Thần Vương quay đầu trừng tên thái giám theo sau mình, ta đã kêu các ngươi đỡ người lên từ sớm rồi mà, lần này phải giải thích với Minh Tiểu Trư thế nào đây?
"Cung nữ tỷ tỷ bị ngã hả?" Cửu Châu để ý có hai thái giám đang đứng cạnh cung nữ kia, nàng khẽ cười, nhỏ giọng khen Thần Vương, "Điện hạ tốt bụng quá, thấy cung nữ vấp ngã liền cho người đến đỡ nàng ấy."
"Dĩ nhiên bổn vương không phải là hạng người thấy chết không cứu rồi." Thần Vương ưỡn ngực khẽ hất cằm, hiện rõ tác phong quân tử, thấy Cửu Châu ăn bận đơn giản bèn hỏi, "Sao cô cũng đến đây phúng viếng thế?"
"Mẹ nói, nhà chúng ta có thể không đến, nhưng ta đã đính hôn với điện hạ nên không giống với những nhà khác." Cửu Châu nhìn cung nữ vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, "Mẹ ta rất có học, ta nghe lời bà hẳn không sai."
Nghe thấy hai chữ "đính hôn", Thần Vương ngượng ngập quay đầu sang chỗ khác, "Vậy...!vậy ta đưa cô sang đó, tang lễ của Dương tần được giản lược, cô đi với ta sang đó thắp nén hương là được."
"Gượm đã." Cửu Châu níu tay áo Thần Vương lại.
Thần Vương ngoái đầu nhìn nàng, nghĩ rằng nàng không muốn đi với mình, "Cô muốn đi cùng lệnh từ?"
"Không phải." Cửu Châu chỉ vào eo hắn, "Điện hạ tháo ngọc bội này xuống trước đi."
Ngọc bội vốn không có gì đặc biệt, chỉ có nút thắt và dây tua rua mang màu đỏ rực.
Thần Vương định nói rằng chỉ là một phi tần chưa thấy mặt, hắn thay đồ trắng sang dâng hương là nể mặt người đã khuất lắm rồi, không cần thiết phải để ý đến chút sắc đỏ của ngọc bội đâu.
Nhưng khi vừa nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của Cửu Châu, hắn lại thở dài, nhanh tay tháo ngọc bội ra đặt vào tay Cửu Châu, "Cô cầm giúp ta đi."
"Được." Cửu Châu gật đầu cười tủm tỉm, cất ngọc bội vào túi nhỏ màu trắng của mình.
Thần Vương vừa cất bước đi về phía trước thì suýt nữa trật chân té ngã, hắn cúi đầu nhìn xuống, cung nữ kia vẫn còn nằm rạp trên mặt đất.
Chuyện gì thế này, muốn đổ tội cho hắn xô đẩy phụ nữ cũng đâu cần phải lộ liễu như thế chứ?
"Cô nương không sao chứ?" Cửu Châu khom người, đưa tay kéo cung nữ từ dưới đất đứng dậy.
Cung nữ, "..."
Sao nàng ta lại cứ thế mà đứng dậy theo vậy?
"Có bị thương ở đâu không?" Cửu Châu xoay người giúp nàng ta phủi bụi trên váy.
Cung nữ ngơ ngác lắc đầu.
"Minh Tiểu Trư, đi thôi." Thần Vương đứng cách đó vài bước, bàn tay chắp phía sau lưng ngoắc ngoắc với Cửu Châu.
"Đến đây." Cửu Châu đáp lại Thần Vương, cúi đầu nói với cung nữ, "Đi đường phải cẩn thận dưới chân đấy."
Dứt lời, nàng chạy lóc cóc đến bên cạnh Thần Vương, cùng hắn sóng vai cất bước.
Cung nữ kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người, hóa ra không phải là Vương gia bá đạo và cung nữ xinh đẹp mà là Vương gia bá đạo và tiểu thư xinh xắn.
Nàng ta cúi đầu nhìn làn váy đã được Cửu Châu phủi bụi, gương mặt ửng đỏ, không cần thái giám đỡ mà đưa tay che mặt chạy đi.
Linh đường của Dương tần được đặt trong điện phía tây của hoàng cung, các mệnh phụ đến bái tế đã rời đi, chỉ còn lại một vài hoàng thân quốc thích hờ hững đứng ngoài điện, hiển nhiển chỉ đến cho có mặt.
Cửu Châu không hiểu lễ nghi mai táng ở trong cung, vì thế nàng cũng không biết rằng theo thường lệ, sau khi phi tần qua đời, quy cách tang lễ sẽ được tổ chức cao hơn một bậc so với phẩm cấp của bọn họ, hoặc là trực tiếp được nâng lên một bậc.
Nhưng tang lễ của Dương tần lại không có bất kỳ ân huệ nào, thậm chí cũng chẳng có lấy thụy hào.
Lễ bộ đã chọn xong thụy hiệu nhưng lại bị hoàng thượng gạt về, lấy lý do là Dương tần thích yên tĩnh, lễ mai táng đều được giản lược.
Đến nước này còn ai không biết bệ hạ không hề coi trọng Dương tần.

Trước linh đường lạnh lẽo, Thần Vương cúi đầu hỏi Cửu Châu, "Cô có lạnh không?"
Cửu Châu lắc đầu, nàng lấy hương, cung kính cúi đầu trước linh đường, sau đó cắm hương vào lư.
Cung nữ quỳ trên mặt đất khóc thút thít dập đầu trả lễ cho nàng và Thần Vương.
Nhìn linh vị đặt phía trên, Thần Vương cắm hương vào.
Trong ấn tượng của hắn, Dương tần không thích nói chuyện, sức khỏe yếu ớt, cũng không thấy bà ta đến các bữa tiệc trong cung.
Làn gió nhẹ thổi lay cờ tang, hắn xoay người, túm một góc áo trên tay áo Cửu Châu rồi dẫn nàng rời khỏi linh đường.
"Đi thôi, ta đưa cô đến Minh Nguyệt cung thay quần áo khác." Con gái cũng không thể mặc đồ trắng toát thế này mãi, trông khó coi chết.
"Điện hạ." Cửu Châu do dự, "Mẫu thân còn đang chờ ta ở bên ngoài..."
"Cô yên tâm đi, Phúc Quý đã truyền lời cho Minh phu nhân rồi." Thần Vương tiếp tục kéo Cửu Châu đi về phía trước, "Dùng bữa trưa ở Minh nguyệt cung rồi ta đưa cô về nhà."
"Điện hạ không cần đến Lễ bộ ư?" Cửu Châu lại do dự, "Có làm chậm trễ công việc của huynh không?"
"Hôm nay là lễ tang của Dương tần, các hoàng tử và công chúa ở kinh thành đều sẽ vào cung phúng viếng.
Ta đã xin Lễ bộ Thượng thư nghỉ một ngày nên hôm nay không cần đến Lễ bộ." Thần Vương ngẩng đầu nhìn trời, "Minh Tiểu Trư à, hôm nay đừng bàn công việc."
"Ngũ đệ."
"Bái kiến Thần Vương điện hạ, chào Minh cô nương."
Thần Vương buông tay đang giữ tay áo của Cửu Châu, nhíu mày nhìn Tề Vương và Tôn Thái Dao, "Là Tứ ca à."
Sau cái lần hắn ép Tề Vương nhường đường bữa trước, ngoại trừ gặp nhau ở trên triều ra thì cả hai chưa từng nói chuyện riêng với nhau.
Cửu Châu nhún gối hành lễ với Tề Vương, hắn khẽ gật đầu với nàng.
Tề Vương nhìn trang phục trên người của hai người, "Ngũ đệ đã thắp hương cho Dương tần rồi à?"
Hắn không nhìn thấy bất kỳ màu sắc rực rỡ nào trên người Vân Độ Khanh, hoàn toàn khác hẳn với phong cách ăn mặc lòe loẹt ngày thường.
"Hôm nay Tứ ca đến hơi trễ đấy." Thấy Vân Diên Trạch đang nhìn Cửu Châu, Thần Vương nghênh ngang kéo Cửu Châu ra sau lưng mình, "Hai người tự vào đi, ta đưa Minh cô nương về Minh Nguyệt cung đây."
Về?
Tôn Thái Dao nghe thấy chữ này chợt ngẩng đầu nhìn Thần Vương, dẫn Minh Cửu Châu đến gặp Tô Quý phi mà lại dùng từ "về" ư?
Mấy ngày gần đây trong kinh thành đang lưu truyền câu chuyện về Vương gia bá đạo, nàng ta cũng có nghe.
Có lẽ là do bình thường Thần Vương quá mức ngang ngược càn rỡ, nên mọi người nhìn thấy hắn đều chỉ thấy rụt rè e sợ, vốn không để ý đến dung mạo của hắn.
Cho đến hôm nay, Tôn Thái Dao mới phát hiện Thần Vương có gương mặt vô cùng đẹp trai, hắn như kế thừa tất cả những ưu điểm của hoàng thượng và Tô Quý phi, dù mặc đồ trắng vẫn rực rỡ chói mắt như thường.
"Ngũ đệ cứ tự nhiên." Tề Vương thôi nhìn theo, nghiêng đầu nở nụ cười dịu dàng với Tôn Thái Dao, "Tôn cô nương, chúng ta vào thôi."
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng vỗ tay.
Sắc mặt Tề Vương đanh lại, cúi đầu lui sang một bên.
Cửu Châu lén nhìn về phía vang lên tiếng vỗ tay, sau đó nàng vội vàng cúi thấp đầu.
Là hoàng thượng đến.
Long Phong đế nhìn hai đứa con trai, bước xuống long liễn.
Không đợi hai người hành lễ, Long Phong đế đã phất tay miễn lễ cho bọn họ, "Sao lại đứng ngay đầu gió thế, hai đứa không lạnh à?"
Thái giám sau lưng hiểu ý dâng lên hai áo choàng, chuẩn bị khoác lên người giúp hai vị hoàng tử.
Thần Vương cầm lấy áo choàng khoác lên người Cửu Châu, đoạn quay đầu nói với Long Phong đế, "Phụ hoàng, người ra ngoài sao không đem theo vài áo choàng cho nữ, người nhìn đi, tà áo lê trên đất luôn rồi."
Tề Vương cúi đầu nhìn áo choàng khoác trên người mình, rồi lại đưa mắt nhìn sang Tôn Thái Dao, bàn tay đang chỉnh áo choàng chợt khựng lại.
Long Phong đế bật cười, "Đây là áo choàng bên điện Trung Tỉnh vừa mới dâng lên, trẫm còn chưa mặc mà con dám chê."
Cả cơ thể Cửu Châu được áo choàng lông xù bao trùm lấy chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, nàng dùng hai tay lay lay áo choàng mấy cái, giống hệt chú rùa nhỏ bị cái mai to ụp lên.
Thần Vương nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, không kìm được bật cười thành tiếng.
"Điện hạ." Cửu Châu thấy Thần Vương cười mình thì trợn to đôi mắt, đáng thương nhìn hắn.
"Ta không cười cô, ta cười người khác mà." Thần Vương khẽ ho một tiếng, giúp Cửu Châu chỉnh lại áo choàng, cuối cùng gương mặt của nàng cũng lộ ra.
Cửu Châu nhỏ giọng thầm thì, "Lời nói dóc này của điện hạ quả thật chẳng sáng suốt tẹo nào."
Dù là đồ đần cũng có thể nhận ra hắn đang cười nàng.
Long Phong đế vờ như không nhìn thấy hai đứa nhỏ đang thấp giọng thì thầm với nhau, ông quay sang nhìn Tề Vương, "Diên Trạch, hôn sự của ngươi sắp đến rồi, cũng không tiện để tang, lạy ở ngoài điện rồi về thôi."
"Vâng, thưa phụ hoàng." Tề Vương chắp tay hành lễ.
Bảy ngày nữa là đến hôn lễ của hắn và Tôn Thái Dao, Dương tần lại qua đời vào thời điểm quan trọng này, tựa như tăng thêm một điềm xấu cho hôn lễ của hắn ta.
Nhưng hôn kỳ đã được Khâm Thiên Giám quyết định từ sớm, đổi nữa cũng sẽ không may, dù là hắn hay là Tôn gia cũng đành phải giả vờ không quan tâm đến chuyện của Dương tần.
May mà phẩm vị Dương tần không cao, lễ tang cũng không được làm lớn.
Mẫu phi nói, phụ hoàng không muốn làm tang lễ cho Dương tần long trọng cũng là vì quan tâm đến hôn sự của hắn và Tôn Thái Dao.
Hắn không biết lời nói của mẫu phi là thật hay giả, nhưng hiện giờ phụ hoàng đã nhắc đến chuyện hôn lễ, ít nhất đã nói lên ông ấy cũng quan tâm đến hôn sự này.
"Độ Khanh, con dẫn Minh cô nương đi đâu đấy?" Long Phong đế thấy hai đứa nhỏ còn đang thì thầm nói chuyện, dứt khoát lên tiếng xen vào.
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần đang định đưa Minh Tiểu...!thư đến Minh Nguyệt cung thay quần áo." Thần Vương bắt tay sau lưng, bày ra vẻ mặt, "Con chỉ tiện tay chăm sóc cô nhóc này mà thôi."
"Đúng lúc trẫm cũng muốn đến chỗ của mẫu phi con, hai đứa đi cùng trẫm nào." Long Phong đế nhìn cờ tang treo bên ngoài linh đường, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cũng không thèm nhìn vào linh đường.
"Phụ hoàng ngồi kiệu, còn nhi thần và Minh tiểu thư lại đi bộ, làm sao đuổi kịp phụ hoàng chứ." Thần Vương cúi đầu nhìn áo choàng to sụ trên người Cửu Châu, mặt dày nói, "Hay là phụ hoàng ban thưởng để nhi thần và Minh tiểu thư cùng ngồi kiệu sang đấy đi."
"Con đúng là đồ lười từ nhỏ." Long Phong đế nở nụ cười bất đắc dĩ, "Đi nào, ta sẽ ban kiệu ngồi cho hai đứa."
"Tạ ơn phụ hoàng."
Cửu Châu thấy Thần Vương tạ ơn, nàng cũng vội vàng nhún gối hành lễ tạ ơn, "Thần nữ tạ ơn Bệ hạ."
Thần Vương duỗi tay nắm lấy cánh tay của nàng, sợ nàng té nhào xuống đất.
Chẳng mấy chốc có một nhóm thái giám lực lưỡng mang kiệu đến, Thần Vương đỡ Cửu Châu ngồi vào kiệu rồi xoay người bước tới một cái kiệu khác.
Long Phong đế mỉm cười quan sát cảnh trước mặt, thằng nhóc kiêu ngạo này cũng biết quan tâm con gái người ta rồi.
"Cung tiễn phụ hoàng." Tề Vương chắp tay, đưa mắt nhìn nghi trượng của hoàng thượng rời đi, hắn cởi áo choàng từ trên người xuống, giao lại cho thái giám theo hầu.
"Điện hạ..."
"Bổn vương không lạnh." Hắn quay đầu, dịu dàng nhìn về phía Tôn Thái Dao, "Tôn tiểu thư, dâng hương xong bổn vương sẽ đưa cô hồi phủ."
Chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của Tề Vương, Tôn Thái Dao bẽn lẽn nở nụ cười, "Đa tạ điện hạ."
Kiệu dừng lại trước cửa Minh Nguyệt cung, Thần Vương thong thả bước xuống kiệu, đưa cánh tay đến trước mặt Cửu Châu, "Vịn ta mà đi."
Cung nữ đứng bên cạnh yên lặng lùi về sau một bước, điện hạ cứ xem như nàng ta không tồn tại đi.
Cửu Châu vịn cánh tay Thần Vương, nhón chân lên khe khẽ thì thầm bên tai hắn, "Điện hạ, ta thấy hơi nóng."
Thần Vương nhìn Long Phong đế đang đi đằng trước, "Cô ráng nhịn chút đi, đợi vào phòng ta sẽ giúp cô cởi ra."
Cửu Châu vội vàng gật đầu, bước chân bất giác tăng tốc.
Tô Quý phi đang chợp mắt trong phòng, nhác thấy ba người họ bước vào, bà mỉm cười đứng dậy, Long Phong đế bước nhanh về phía trước nắm chặt tay bà không để bà hành lễ.
"Sao bệ hạ lại đến cùng Độ Khanh và Cửu Châu thế?"
"Gặp hai đứa nó ở trên đường nên đưa đến cùng luôn." Long Phong đế nắm tay Tô Quý phi đi tới ghế quý phi ngồi xuống.
Tô Quý phi đưa mắt nhìn trang phục trên người Cửu Châu và Thần Vương, biết ngay bọn họ đã đi đâu.
"Nhi thần đưa Minh tiểu thư đến chỗ của mẫu phi ăn chực." Thần Vương giúp Cửu Châu cởi áo choàng nặng nề xuống, đưa cho cung nữ ở bên cạnh, "Thuận tiện nhờ mẫu phi tìm cho cô nhóc một bộ quần áo thích hợp để thay."
Tô Quý phi cười, "Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là muốn ăn chực uống chùa.
Hôm nay nếu không phải Cửu Châu đến đây thì ta cũng sẽ không giữ con lại đâu, nể mặt Cửu Châu, cho con ở lại đây ăn một bữa đấy."
Cửu Châu biết Quý phi nương nương đang nói đùa, nàng che miệng cười trộm, nhưng vì chưa thay tố y nên không dám đến gần Quý phi.
"Hương Quyên, ngươi đưa Cửu Châu đi rửa mặt thay đồ đi." Tô Quý phi đứng dậy đi tới bên người Cửu Châu, nắm chặt tay nàng, "Chỗ của ta không giống những nơi khác, hồi trước con đến đây thế nào thì hôm nay cứ tự nhiên như thế."
Dứt lời, bà nhìn sang Thần Vương, "Con cũng đi thay đồ đi."
"Đa tạ nương nương, thần nữ xin phép cáo lui." Cửu Châu ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người Quý phi, nàng nở nụ cười đầy ngọt ngào.
Tô Quý phi không kìm được đưa tay nhéo nhéo gương mặt nàng, sao lại có một cô nhóc khiến người ta yêu thích đến thế nhỉ?
Hương Quyên dẫn Cửu Châu vào phòng, lấy ra một bộ quần áo mới tinh, "Minh cô nương, bộ quần áo này là do nương nương sai điện Trung Tỉnh làm cho người đấy ạ.
Người thử xem có vừa người không?"
"Cám ơn cô cô." Cửu Châu thay quần áo mới, cung nữ bưng nước đến cho nàng rửa mặt, Hương Quyên gỡ ngân trâm trên tóc nàng xuống, chải tóc lại cho nàng, "Cô nương quả thật rất xinh đẹp."
"Là nương nương chuẩn bị quần áo xinh đẹp cho thần nữ." Cửu Châu mỉm cười nhìn mình trong gương.

"Lụa đẹp phối giai nhân, hợp lắm." Hương Quyên đặt lược xuống, "Cô nương nhìn xem, còn có chỗ nào chưa được hay không."
"Cô cô khéo tay thật." Cửu Châu nghiêng đầu, trâm cài tóc cũng nhẹ nhàng đung đưa.
"Cô cô, vị cô cô té xỉu mấy ngày trước ra sao rồi?" Cửu Châu nhớ đến chuyện nàng và Hương Quyên cô cô vô tình gặp một cung nữ mấy hôm trước.
Hương Quyên sững sờ, nàng ta cài trâm lên giúp Cửu Châu, cười nói, "Cô nương không cần lo lắng, nàng ấy không nguy hiểm đến tính mạng."
"Không sao thì tốt rồi." Cửu Châu yên lòng hẳn, khi nhìn thấy dưới thân cung nữ kia toàn máu là máu, nàng cứ ngỡ sẽ không cứu được nàng ta.
"Cô nương lương thiện cho người đến Thái y viện bốc thuốc cho nàng ấy, nàng ấy dùng thuốc đến ngày thứ hai thì đã tỉnh." Vì chủ nhân của mình nên quan hệ giữa Hương Quyên và Bạch Thược không mấy thân thiết, nhưng nàng ta nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ra, Bạch Thược là đại cung nữ của Lan Nhứ cung sao lại bị thương nặng như vậy.
Trong hậu cung, cung nhân bị thương mà không dám lên tiếng thì chỉ có một khả năng duy nhất, người ra tay đả thương chính là chủ tử của bọn họ.
Nhưng việc xấu ở trong cung, nàng ta không nói cho Minh cô nương ngây thơ biết, tránh dọa nàng sợ.
Thần Vương thay xong quần áo, vừa bước ra liền gặp Cửu Châu từ phía đối diện đi đến.
Quan sát váy sam màu xanh nước biển, hắn hài lòng gật đầu, đây mới đúng này, tiểu cô nương thì phải mặc mấy màu này mới xinh đẹp.
"Điện hạ." Cửu Châu trông thấy Thần Vương, chỉ trong nháy mắt gương mặt xuất hiện một nụ cười thật tươi.
Thần Vương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi bèn đi đến trước mặt Cửu Châu, đưa tay bóp bóp búi tóc tròn tròn trên đầu nàng.
"Điện hạ, đây là kiểu tóc mới cô cô đã chải cho ta đấy." Cửu Châu rất hài lòng với kiểu tóc mới này, thấy điện hạ đưa tay ra bóp nó, tuy nàng đau lòng nhưng không hề né tránh.
"Hương Quyên càng lúc càng lên tay rồi." Trông thấy vẻ mặt đau lòng của Cửu Châu, Thần Vương đành thu tay về.
"Điện hạ quá khen." Hương Quyên cười, "Là do cô nương xinh đẹp nên búi tóc kiểu gì cũng đẹp."
Nghe thấy lời này, Thần Vương lùi về sau một bước, quan sát Cửu Châu cẩn thận, hắn như ngẫm nghĩ rồi gật đầu, cô nhóc này quả thật rất duyên dáng.
Cửu Châu khó hiểu nhìn hắn, sao điện hạ lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng thế?
"Ừm, đúng là không tệ."
Vừa dứt lời, hắn phát hiện trong góc nhỏ có cung nữ đang len lén nhìn mình, bị hắn bắt gặp, bọn họ đều rụt đầu về.
Mấy cung nữ này hôm nay bị gì thế, hết đứa này tới đứa khác đều có biểu hiện kỳ lạ.
"Hương Quyên." Thần Vương hỏi, "Dạo này trong cung có lời đồn kỳ quái gì về bổn vương à?"
Nghe điện hạ hỏi thế, Hương Quyên nhịn không được bật cười, "Đúng là có vài lời đồn kỳ quái, nhưng không phải từ trong cung truyền ra, mà là từ ngoài cung truyền vào ạ."
Thần Vương nhíu mày, "Ngoài cung?"
Hương Quyên gắng nhịn cười gật đầu, "Nếu điện hạ tò mò thì tới trà lâu ngồi một lúc liền biết ngay."
"Cô có biết không?" Thần Vương nhìn Cửu Châu.
Cửu Châu cúi đầu nhìn mũi giày, hình như...!có lẽ...!chắc là...!chắc là có liên quan đến nàng một chút.
"Minh Tiểu Trư?" Thần Vương híp mắt nhìn nàng.
"Điện hạ, thần nữ chẳng biết gì cả." Cửu Châu bỗng lắc đầu, "Chẳng nghe thấy gì cả."
"Không biết thật không?" Thần Vương nhìn gương mặt đầy chột dạ của Cửu Châu, suýt nữa tức đến bật cười, nàng chỉ thiếu nước vẽ lên mặt bốn chữ to "ta đang nói dối" thôi đấy.
Cửu Châu lắc đầu nguầy nguậy.
Ôi, nàng lại nói dối điện hạ hiền lành dịu dàng.
Nàng thật đáng tội!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.