Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 127:




Trước mặt bao người, Tĩnh Vương bị nhóm Kim Ngô vệ áp giải đi tới, người đứng đầu Kim Ngô vệ còn nở nụ cười với Thái tử.
“Bệ hạ.” Tô hậu khẽ nói bên tai Long Phong đế, “Có chuyện gì cứ để buổi lễ kết thúc, để Đại Lý tự và Phủ Tông nhân đến thẩm tra, còn bây giờ nhốt lại trước đã, ý chàng thế nào?”
Tuy Tĩnh Vương không nên thân, nhưng hắn là huyết mạch hoàng gia, nếu gây ồn ào trước mặt văn võ bá quan thì mất mặt vẫn là người hoàng gia.
Long Phong đế giận đến điếng người, thậm chí ông còn không dám suy nghĩ, nếu hôm nay không có Cửu Châu đứng cạnh hoàng hậu thì hậu qua sẽ ra sao.
Ông lạnh lùng nhìn ba người đang quỳ trước mặt, một hồi sau nhắm mắt lại, mệt mỏi thở dài một tiếng.
“Phụ hoàng.” Vân Độ Khanh đưa tay đỡ ông, “Đây là lần đầu tiên nhi thần đưa con dâu của phụ hoàng tham dự lễ tế tiết Mang Chủng, phụ hoàng chớ bỏ dở nửa chừng.”
“Nhốt đám người này lại trước đã.” Long Phong đế mở mắt ra, ánh mắt đã dần bình tĩnh lại, “Buổi lễ vẫn tiến hành bình thường.”
“Cửu Châu à.” Tô hậu đặt quả hồ lô bằng gỗ đào vào tay Cửu Châu, “Con buộc lại giúp mẫu hậu đi.”
“Đây là… hồ lô gỗ đào con làm cho mẫu hậu sao?”
Hồ lô gỗ đào còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay Tô hậu, Cửu Châu khuỵu gối thắt lại giúp bà, đoạn mỉm cười hỏi, “Mẫu hậu thích cái hồ lô này lắm ạ?”
Tô hậu xoay người nắm chặt cổ tay Cửu Châu, đỡ nàng dậy, “Đây là đồ con tự tay làm, có thể thay ta cản nguy, ta rất thích.”
“Mẫu hậu thích thì tốt rồi ạ.”
Vân Độ Khanh đứng bên cạnh lẳng lặng vươn tay ra, mượn ống tay áo rộng rãi len lén nắm bàn tay còn lại của Cửu Châu.
Phát hiện động tác này của con trai, Tô hậu bật cười thành tiếng, bà buông tay Cửu Châu, xoay người đi tới bên cạnh Long Phong đế.
Hai người ngoảnh lại nhìn Thái tử và Thái tử phi đang đi phía sau, Long Phong đế vươn tay ra, Tô hậu bèn đặt tay vào lòng bàn tay của ông.
Đế hậu quay lại tế đàn.
Trên tế đàn, suối tóc đen mượt của Thái tử phi như đang tung bay theo cơn gió, nhưng không một ai dám nói nàng bất nhã.
Lễ quan lại thêm vài dòng trên sách.
Minh thị có con gái ngoan, xinh đẹp tựa minh châu, được Đế hậu yêu quý, nặng tình với Thái tử.Vào tiết Mang Chủng năm Long Phong thứ mười sáu, Thái tử phi đã gỡ trâm anh dũng cứu đế hậu, lấy thân bảo vệ, trung hiếu song toàn.
Dù vừa mới xảy ra sự việc ám sát hoang đường, nhưng sau khi làm lễ xong, mọi người có mặt ở đây như chẳng có chuyện gì xảy ra, cố gắng khuấy động bầu không khí náo nhiệt của lễ hội cầu mong mùa màng bội thu.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, Vân Độ Khanh thay sang một bộ quần áo ngắn khá gọn gàng, xắn cao ống quần, động tác gieo mạ cực kỳ chuyên nghiệp.
“Điện hạ.” Cửu Châu mặc một chiếc váy tay hẹp bó eo màu nước, tóc được búi thành một búi đơn giản, tựa như lá sen non mới nhú trong ao, ai thấy cũng thích.
Nàng đứng bên bờ ruộng vẫy tay với hắn, ánh mặt trời có vẻ rất yêu quý nàng, thiên vị rắc thêm một tầng ánh sáng vàng vụn xung quanh người nàng.
Vân Độ Khanh đứng thẳng dậy, kinh ngạc nhìn Cửu Châu.
Mùi bùn tươi thơm ngát mũi, tắm mình trong ánh nắng ấm áp, nhìn nàng mỉm cười rực rỡ, cảm giác thỏa mãn không tên bất ngờ xộc thẳng lên đầu hắn.
Cửu Châu luôn nói, hắn là điện hạ tốt nhất trên đời này, là tiên nam giáng trần.
Thế nhưng nàng đâu biết rằng, nàng mới chính là tiểu tiên nữ giáng xuống trái tim hắn.
Lần đầu gặp nhau, cây trâm cành vàng quấn hoa trên búi tóc nàng sáng lấp lánh.
Mà nàng trong mắt hắn cũng đang phát sáng.
Về sau nữa, hắn trong mắt nàng cũng sáng như thế.
“Tới đây.” Hắn đi tới bìa ruộng, dang hai tay về phía nàng.
Nàng không hề do dự nhào vào lòng hắn, giẫm mạnh xuống bãi bùn có thể cho ra vô số lương thực này.
“Truyền thuyết nói rằng, nếu vợ chồng mới cưới phẩy bùn vào nhau trong tiết Mang chủng thì sẽ nhận được sự phù hộ của ông trời.” Hắn duỗi ngón trỏ dính bùn của mình khẽ phết lên trán nàng, “Mong ông trời phù hộ cho Minh Tiểu Trư nhà ta mãi mãi được ánh mắt trời chiếu rọi, bình an hạnh phúc, không buồn không đau.”
Vừa dứt lời, trên vầng trán của hắn cũng bị phết nhẹ một cái.
“Ta cũng mong cho điện hạ nhà ta vô bệnh vô tai, khỏe mạnh sống lâu. Không rời không xa, viên mãn dài lâu, luôn gặp may mắn, vạn sự như ý.”
Hai bàn tay dính đầy bùn đan chặt vào nhau, “Cầu mong thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no.”
Dưới bóng cây, Long Phong đế nhìn khung cảnh tươi đẹp nơi đồng ruộng, nói với Minh Kính Châu đang đứng phía sau, “Ngày ấy trẫm đã mang theo lòng riêng để Cửu Châu làm Vương phi của Độ Khanh, sau khi về cùng một nhà với Độ Khanh, Cửu Châu đã giúp đỡ nó rất nhiều.”
“Bẩm Bệ hạ, con gái nhà thần lớn lên ở nơi thôn quê, tính tình ngây thơ, cũng nhờ có Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương thương yêu con bé.” Minh Kính Châu chắp tay hành lễ, “Vi thần không dạy con bé tốt, khiến Bệ hạ chê cười, sức vi thần có hạn, không thể nào đảm đương được chức vị Phụ quốc công, xin Bệ hạ thu hồi ân điển.”
“Ái khanh sao lại nói thế?” Long Phong đế quay lại nhìn ông, “Cả nhà Minh gia trung lương, trẫm rất rõ ràng.”
Minh Kính Châu im lặng.
“Những năm qua, trẫm thấy rất có lỗi với Minh gia.” Long Phong đế vỗ lên tay Minh Kính Châu, “Là trẫm nợ các khanh.”
“Bệ hạ là một minh quân nhân đức ngàn năm hiếm có, được trợ giúp Bệ hạ là may mắn của chúng thần.” Minh Kính Châu chắp tay hành lễ, “Thiên lý mã thì nhiều vô kể, nhưng Bá Nhạc lại rất khó tìm. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, Bệ hạ tín nhiệm Minh gia, Minh gia nguyện máu chảy đầu rơi vì bệ hạ, bảo vệ thiên hạ thái bình.”
Quân thần hai người không ai nhắc đến chuyện của sư phụ Cửu Châu.
Đế vương chưa bao giờ nghi ngờ Minh gia, mà Minh gia cũng cực kỳ quý trọng sự tin tưởng này.
Bởi vì thân phận và lai lịch của sư phụ Cửu Châu đã chẳng còn quan trọng nữa.
“Nhìn bọn nhỏ kìa.” Long Phong đế chỉ về phía cánh đồng, không biết từ lúc nào mà vợ chồng Hoài Vương và An Vương cũng đã xuống ruộng, quẹt bùn lên nhau, không hề có dáng vẻ của người hoàng gia.
Minh Kính Châu nghiêng đầu nhìn nụ cười trên môi đế vương, ông cũng mỉm cười theo.
Lúc nhìn thấy Thái tử ôm con gái mình vào lòng, trên lưng toàn là bùn, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Tiết Mang Chủng vừa qua, đám thế gia thoi thóp hơi tàn trong kinh cuối cùng cũng hoàn toàn ngã xuống. Những chuyện ác mà bọn hắn từng làm đều bị tra ra hết.
Gia tộc càng lâu đời thì càng tạo nhiều nghiệp.
Đỗ Thanh Kha bị giam trong lao nghe kết cục của đám thế gia này, bật cười đầy khoái trá.
Đám thế gia suốt ngày la cà bên ngoài sớm đã không còn là người, mà là quái vật đội lớp con cháu thế gia.
Ông ta nhìn Vân Độ Khanh đang đứng bên ngoài cửa lao, tiếng cười bỗng ngưng bặt, “Thái tử điện hạ đến đây để cám ơn ta đã giúp ngươi loại bớt một huynh đệ đấy à?”
“Ồ.” Vân Độ Khanh ngồi xuống ghế, hỏi lại, “Ngươi nghĩ cô cần ư?”
“Là ta sai rồi, quả thật Thái tử không cần đến.” Cách một cánh cửa nhà lao, Đỗ Thanh Kha nhìn Vân Độ Khanh, “Có vài người sinh ra đã nhận được sự ưu ái của ông trời, mỗi lần gặp nạn đều biến nguy thành an, Thái tử điện hạ chính là người may mắn đó.”
Vân Độ Khanh vuốt ve khối hồ lô bằng gỗ đào bên hông, im lặng không đáp.
Khối hồ lô này là nhờ hắn mè nheo với Minh Tiểu Trư mới có được. Đồ mẫu hậu có, hắn là phu quân sao có thể thiếu?
“Điện hạ có muốn nghe kế hoạch lật đổ thế gia trong mấy năm nay của ta không?” Nghĩ đến cả đám thế gia đều đã ngã ngựa, Đỗ Thanh Kha cười hả hê.
“Cô không muốn nghe.”
Nụ cười trên gương mặt Đỗ Thanh Kha cứng đờ.
Vân Độ Khanh vốn chẳng phải là người thích làm hài lòng người khác, hắn nhàn nhã đứng dậy, “Chờ sau này nhớ tới ngươi thì cô sẽ quay trở lại nghe sau.”
“Ngươi cũng chớ gấp, dù sao ngươi cũng sẽ bị nhốt ở thiên lao Đại Lý tự cả đời, kiểu gì cũng sẽ chờ được ngày cô đây vui vẻ.” Nói xong, Vân Độ Khanh xoay người rời đi.
Hắn không có hứng nghe một tên có ý đồ ám sát mẫu hậu kể mấy câu chuyện nhảm nhí kia.
Cho hắn ta nghẹn chết luôn!
Phía trong cùng của Đại Lý tự có vài phòng giam khá bí ẩn nhưng lại rất an toàn, nơi đây thường giam giữ những nhân vật có thân phận đặc biệt.
Tĩnh Vương bị nhốt ở nơi này.
Lúc Vân Độ Khanh gặp Tĩnh Vương, hắn ta vẫn còn mặc vương bào hôm tiết Mang chủng, vạt áo hơi bẩn, nhưng tóc tai lại khá gọn gàng.
Không còn vẻ ngụy trang trầm mặc như xưa, vẻ mặt hắn ta lúc này cực kỳ thâm trầm, ánh mắt nhìn Vân Độ Khanh không giấu vẻ hận thù.
Vân Độ Khanh ít lui tới với người anh này, quan hệ xưa nay cũng bình thường, không hề thân thiết.
Bây giờ hắn lại nhớ đến cảnh năm huynh đệ ngồi quây quần bên bàn lẩu ở Chương Lục cung, khi ấy quả thật là thời gian vui vẻ nhất của bọn họ.
“Tam ca, huynh có từng hối hận không?”
“Thắng làm vua, thua làm giặc, ta vất vả lên kế hoạch bao lâu nay, cuối cùng lại thua trên tay của một ả phụ nữ và một đám Kim Ngô vệ, chỉ trách ông trời không cho ta may mắn.” Tĩnh Vương cười tự giễu, “Ngươi không bỏ mạng ở trại ngựa, ta lại phái người hạ độc vào hương liệu ngươi hay dùng, không ngờ ngươi lại không dùng hương liệu nữa. Vốn định giết chết Vân Diên Trạch, không ngờ hắn ta không chết, trái lại khiến phụ hoàng nhốt tất cả vào Chương Lục cung.”
Đây là số mệnh chăng?
Sao ông trời lại bất công đến thế?
“Tất cả những chuyện này đều do ngươi làm sao?”
“Chuyện ở trại ngựa làm sao chỉ có công của một mình ta. Từ thị, Lữ thị, Vân Diên Trạch, tất cả đều không muốn ngươi sống sót rời khỏi trại ngựa. Nhìn đi, có biết bao nhiêu người mong cho ngươi chết đi.” Nhắc đến chuyện này, Tĩnh Vương cực kì không cam tâm, “Ngươi thích cưỡi ngựa, thuần ngựa như thế, hôm đó cũng đã nói là muốn thuần ngựa, vì sao lại không đụng tới mấy thớt ngựa đó!”
Nhìn lửa giận bùng cháy trong mắt Tam ca, Vân Độ Khanh giữ im lặng.
“Dựa vào đâu?” Tĩnh Vương giận dữ chất vấn, “Dựa vào đâu mà ngươi được phụ hoàng thiên vị, lại còn được ông trời ưu ái?”
“Có lẽ là do ta tốt số chăng.”
Hắn vừa dứt lời, lửa hận trong mắt Tĩnh Vương càng bùng cháy dữ dội.
Vân Độ Khanh vuốt ve khối hồ lô gỗ đào bên hông, “Hơn nữa ta lại có tiên nữ giúp đỡ, còn ngươi thì không.”
Đúng là vô vị, có lẽ hôm nay hắn không nên đến nơi này, thà ở lại Kỳ Lân cung vẽ tranh với Minh Tiểu Trư còn hơn.
“Tên Kim Ngô vệ hôm đó bắt ta lại đâu rồi?” Thấy Vân Độ Khanh chuẩn bị rời đi, Tĩnh Vương hỏi thêm một câu.
“Cô thấy hắn thông minh, thân thủ linh hoạt nên đã điều hắn đến Kỳ Lân cung làm thống lĩnh Kim Giáp vệ.” Nom Tĩnh Vương sắp nổi giận, Vân Độ Khanh giơ tay lên, “Ngươi không cần phải nhiều lời nữa, dù có nói cô cũng chẳng nghe, ý kiến của ngươi chẳng quan trọng đối với cô.”
Đưa mắt dõi theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Vân Độ Khanh, Tĩnh Vương tức đến độ ngã ngồi dưới đất.
Bước chân Vân Độ Khanh chợt khựng lại, nhưng hắn không ngoái đầu, tăng tốc rời khỏi thiên lao Đại Lý tự.
Đến khi toàn thân được ánh sáng chiếu rọi, hắn xoay người nhảy lên ngựa, chạy thẳng vào cung.
Hắn nhớ Minh Tiểu Trư nhà hắn rồi.

Ngoài cửa thành, hai vị sư phụ cưỡi trên hai con lừa, thong thả rời đi.
“Phong thủy kinh thành quả là không tốt, lần sau không đến nữa.”
“Sư tỷ, không đến nữa thật sao?”
“Nếu nhận pháp sự thì có thể tiện đường tạt qua.”
“Ta không nỡ xa Cửu Châu.”
“Hai chúng ta là người tu hành, đừng nên đặt nặng biệt ly chốn hồng trần.”
“Sư tỷ à, từ lúc rời khỏi Minh gia, tỷ đã quay đầu tổng cộng mười chín lần rồi đấy…”
“Im miệng.”
“Ồ.”

Kỳ Lân cung.
Cửu Châu nhận lấy phong thư của hai vị sư phụ từ Xuân Phân.
Trong thư, hai người khen kinh thành phồn hoa, cũng khen điện hạ nhà nàng.
“Thiên hạ thái bình, bách tính sung túc, đó là biểu hiện của sự thịnh vượng. Nhưng hai chúng ta đã quen với cuộc sống nhàn vân dã hạc, kinh thành không thích hợp với chúng ta.”
“Lần này không phải là biệt ly, mùa đông con nhớ mặc ấm, đói thì ăn nhiều thêm.”
“Ngũ lang Vân gia khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thiện lương, rất hợp với con.”
Tuy biết hai vị sư phụ sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi kinh thành, nhưng Cửu Châu vẫn thấy buồn. Nàng cẩn thận cất thư vào, ghé lên bậu cửa sổ chờ điện hạ trở về.
Bây giờ nàng thấy rất buồn, chỉ muốn gặp điện hạ thôi.
“Tiểu Trư.”
Như biết nàng đang nhớ hắn, chỉ một khắc sau, Vân Độ Khanh đã xuất hiện trong viện.
“Điện hạ.” Cửu Châu nhấc váy lên, nhảy thẳng qua cửa sổ trong tiếng kinh hô của cung nữ và thái giám, nhào vào lòng hắn.
Đón lấy Cửu Châu ôm chặt vào lòng mình, Vân Độ Khanh hôn lên đỉnh đầu nàng, bật cười khe khẽ, “Nhớ ta à?”
“Vâng.” Cửu Châu ôm hắn, “Ta nhớ điện hạ lắm.”
Nhớ nhung không thể dùng thời gian dài hay ngắn để đong điếm.
Khi đã đặt một người vào lòng, thì bản thân lúc nào cũng sẽ nhớ đến họ.
“Chúng ta đúng là thần giao cách cảm mà.” Vân Độ Khanh thủ thỉ bên tai nàng, “Ta cũng nhớ nàng.”
Cửu Châu lại vùi đầu vào lòng hắn cười khúc khích.
“Trên đường về có đi ngang qua Thượng thực cục, ta mang kẹo bạc hà hồi nhỏ nàng thích ăn về đây.” Vân Độ Khanh lấy trong túi ra hai viên kẹo bạc hà, “Nàng có muốn nếm thử không?”
“Muốn chứ.”
Hai viên kẹo, mỗi người chia nhau một viên.
Trong truyền thuyết, bạc hà có một ý nghĩa rất đẹp.
Hi vọng có thể gặp chàng một lần nữa, từ đây vĩnh viễn không chia lìa.
“Vẫn là hương vị năm xưa.”
“Ngọt không?”
“Ngọt lắm.” Cửu Châu ngẩng đầu nhìn Vân Độ Khanh, đôi mắt cong lên, “Rất ngọt, rất ngọt.”
Viên kẹo bạc hà mười năm trước rất ngọt.
Viên kẹo bạc hà của mười năm sau lại càng ngọt hơn.
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.